Kế Sách Theo Đuổi Phu Quân Sau Khi Sống Lại
Chương 40 : Sinh lòng hoài nghi
Ngày đăng: 18:07 18/04/20
Trong đầu Triệu Á Thanh sắp xếp lại tin tức đã lừa gạt được từ trong miệng của Lâm Thư, nửa tin nửa ngờ lời của nàng. Mặc dù không hiểu nổi vì sao nàng lại có một phần ký ức ở cùng hắn ta mà trong đầu hắn ta lại không có, điều này làm cho Triệu Á Thanh nghi ngờ không hiểu. Nhưng điều đó không ảnh hưởng đến ý định lợi dụng nàng của hắn ta. Hắn ta vốn muốn tìm một nữ nhân có bối cảnh thâm sâu làm trợ thủ, mặc dù Đỗ gia có chút thế lực, nhưng so sánh với gia tộc Lâm gia thì vẫn là suy tàn hạ phong, kém một khoảng lớn.
Nếu như Lâm Thư thật sự gả cho hắn ta, dựa vào thế lực của Lâm gia, nhất định sẽ mang đến cho hắn ta không ít lợi ích. Hơn nữa, thoạt nhìn Lâm Thư này chính là một kẻ ngốc, dễ lừa, so với nữ nhân có tâm cơ như Đỗ Linh Nguyệt thì dễ khống chế hơn nhiều. Triệu Á Thanh tính toán tỉ mỉ một phen, nói vài lời đường mật với nàng, rồi mới thả nàng về.
Lâm Thư biến mất trong khoảng thời gian này, lại khiến các ca ca của nàng vội muốn chết. Lâm Kỳ tra xét xong danh sách, lúc tới tìm người chỉ thấy được Lâm Ngọc, Lâm Thư và Lâm Sóc đều không ở đây, trong lòng có một dự cảm xấu. Kéo kéo tóc Lâm Ngọc, sắc mặt Lâm Kỳ khó coi mở miệng hỏi: "Đại ca và Thư nhi đâu?"
"Đại ca đi mua đồ cho Thư nhi, Thư nhi vẫn ở bên cạnh ta...." Lâm Ngọc bất mãn ngẩng đầu, lúc nhắc đến Lâm Thư thì đầu xoay vài cái, phát hiện Lâm Thư đã biến mất, lập tức mất đi hứng trí đoán đố đèn.
Nhìn sắc mặt của Lâm Ngọc, hắn đã biết xảy ra chuyện gì rồi, hung ác trừng Lâm Ngọc một cái, Lâm Kỳ nói: "Còn không mau chia ra đi tìm Thư nhi!"
Nếu nói Lâm Ngọc sợ nhất là ai thì trừ Lâm Kỳ ra sẽ chẳng còn ai khác. Mặc dù hai người họ là song bào thai, nhưng Lâm Ngọc không hề đoán được suy nghĩ của Lâm Kỳ dù chỉ một chút. Chỉ là, ngược lại hắn có thể cảm nhận được cơn giận của Lâm Kỳ, biết rõ kết quả khi đệ đệ tức giận. Gật đầu đáp một tiếng, Lâm Ngọc lập tức bỏ câu đố trong tay rồi đi tìm Lâm Thư.
Hai huynh đệ tìm kiếm hồi lâu, mới thấy Lâm Thư đi ra từ một nơi vắng vẻ.
"Thư nhi! Muội đi đâu hả! Sao không nghe lời, mò mẫm chạy loạn gì đây!" Lâm Ngọc thở hổn hển nhìn Lâm Thư.
Lâm Kỳ đi vòng quanh nàng kiểm tra một lần, không phát hiện bị tổn thương gì, tạm thời thở phào nhẹ nhõm.--;;ll;l;q;;;d,,..o,,nn=-= Liếc nhìn Lâm Ngọc, ánh mắt muốn hắn câm miệng. Nhìn sắc mặt muội muội hơi bất thường, Lâm Kỳ dịu dàng mở miệng nói: "Thư nhi chơi đã chưa? Chơi đã rồi thì chúng ta trở về thôi. Ra ngoài hồi lâu, tổ mẫu và mẫu thân ở nhà sẽ nóng lòng chờ đợi."
Lâm Thư thờ ơ gật đầu, cúi đầu bước đi. Chiếc mũ rộng che mất nửa gương mặt, làm cho người ta không nhìn ra ánh mắt của nàng. Lâm Ngọc còn muốn nói Lâm Thư mấy câu, nhưng nhận được ánh mắt cảnh cáo của Lâm Kỳ, không cam lòng bĩu môi.
Lúc Lâm Sóc mua xâu mứt quả về, đã cảm thấy không khí kỳ quái. Nhìn muội muội cúi đầu nên hắn không đoán ra nàng như thế nào. Đưa xâu mứt quả cho nàng, hắn cười nói: "Thư nhi, mứt quả đây, muội nếm thử một chút đi!"
Đêm, yên tĩnh. Lâm Thư không an tâm, muốn hiểu rõ ràng rốt cuộc đã quên chuyện gì. Khoác chiếc áo lông dày, bước xuống giường, ngồi xổm người xuống, vươn tay sờ sờ gầm giường. Mò tới một rương gỗ, nàng lấy nó ra, vừa phủ bụi vừa đi đến bên bàn phấn, ở trong ngăn kéo lấy ra một chuỗi chìa khóa. ;;...,,..ll..q..q...d..,..o,,,n.....--Bước nhẹ trở lại bên giường, dựa vào cảm giác ở tay, tìm chiếc chìa khóa nhỏ nhất, Lâm Thư từ từ tìm đúng ổ khóa, rồi tìm lỗ khóa, chậm rãi mở ra.
Nghe được tiếng ổ khóa đã mở, Lâm Thư nhẹ nhàng, chậm chạp hất móc khóa, mở cái rương ra, từ trong rương mò đến một quyển tựa như sổ gì đó. Nàng lấy ra, lại đẩy cái rương trở lại gầm giường, lúc này mới bò lên giường, đắp chăn, thở phào nhẹ nhõm.
Thò tay vào dưới gối đầu chạm phải một vật tròn được bọc vải thô, Lâm Thư cầm vào trong chăn, mở bọc vải kia ra. Ánh sáng xanh ngọc lập tức chiếu rọi, nàng để dạ minh châu qua một bên, cầm quyển sổ mà trên bìa không viết gì, lật xem từng trang, đọc nghiêm túc, một chữ cũng không bỏ sót.
Đợi đọc hết quyển sổ dày đó, Lâm Thư liền ngây người, trong lòng nổi lên một cảm giác khủng hoảng. Nội dung của quyển sổ này đều là cuộc sống hàng ngày được nàng ghi chép trong hai năm qua. Trừ nàng, không ai biết đến nó. Nhưng tại sao, tại sao quyển sổ này không ghi chép lại chuyện quen biết, yêu đương của nàng và Triệu Á Thanh chứ?
Tối nay gặp mặt Triệu Á Thanh, nàng đã nhớ lại rất nhiều chuyện. Trong đó, nàng thậm chí còn nhớ cả chuyện mình đã ghi lại chuyện về hắn ta vào quyển sổ này. Tại sao quyển sổ này lại không có những nội dung đó?
Quyển sổ này chỉ ghi đến một ngày trước khi nàng bị Tô di nương phái người bắt cóc, sau đó thì trống rỗng. Trang sổ cũng không có dấu vết bị người mở qua, xé rách, dường như vô cùng hoàn hảo. Lâm Thư cũng xác định chữ viết trong đó đều từ tay nàng. Chứng tỏ cuốn sổ này không có vấn đề mà trí nhớ của nàng có vấn đề!
Cả người tê dại, Lâm Thư sợ đến hơi không thở nổi. Thò đầu ra bên ngoài, hung hăng hít sâu mấy hơi, trong lòng mới tỉnh táo lại.
Đây rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Ký ức của nàng và Triệu Á Thanh chân thật như thế, nhưng quyển sổ này lại cho nàng một cái tát vô hình, đánh tỉnh nàng.ll..,..q,,..d,,,..o,,..--=== Khiến nàng bắt đầu hoài nghi hồi ức giữa nàng và Triệu Á Thanh. Lâm Thư bàng hoàng, từ từ hồi tưởng lại lúc ở cùng với hắn ta tối nay.
Đầu tiên là vui mừng vì nhận ra hắn ta, sau đó đến có chút kháng cự khi ở cùng hắn ta. Lâm Thư nhớ rõ cảm giác lúc đó của mình, cũng nhớ rõ ngôn hành (hành động + lời nói) của Triệu Á Thanh. Lúc ban đầu vừa nhìn thấy nàng thì hắn ta mở miệng nói câu đầu tiên là: ‘Chúng ta lại gặp mặt rồi’, giọng nói có hơi kỳ quái, nàng còn nghe ra được hắn ta đang cắn răng nghiến lợi. Nhưng lúc đó nàng đang vui mừng nên không quá để ý. Bây giờ ngẫm lại, tối nay lời nói của hắn ta đều quái dị đến khó hiểu! Hắn ta luôn tra hỏi nàng, dò hỏi chuyện của nàng và hắn ta! Thậm chí còn cường điệu quan tâm đến thân phận của nàng!
Lâm Thư lạnh hết sống lưng, trên trán đầy mồ hôi lạnh. Nàng không dám nghĩ tiếp, che kín đầu, tâm tư rối loạn, không ổn định.