Kế Sách Theo Đuổi Phu Quân Sau Khi Sống Lại

Chương 42 : Hai tướng nói chuyện với nhau

Ngày đăng: 18:07 18/04/20


Mặc dù Dịch Vương phi từ Lâm gia trở về, mang về tin tức là thân thể của Lâm lão phu nhân không sao cả, Lâm Thư cũng bình an, nhưng lòng Hàn Lạc Tuyển vẫn hoảng sợ. Bởi vì từ miệng mẫu phi của hắn đã xác định chuyện Lâm Thư có ý muốn thành thân.



Mười lăm ngày trôi qua, đám học trò đều phải trở về học viện, tiếp tục học tập. Hàn Lạc Tuyển cũng không ngoại lệ, mang theo một bầu tâm sự nặng trĩu quay về học viện Thánh Tài.



Kỳ học đầu tiên sau khai giảng, Hàn Lạc Tuyển cứ bất an mà vượt qua. Trong lúc ấy, ánh mắt hắn hay liếc về phía Lâm Sóc nhưng không còn bóng dáng của người kia nữa. Hàn Lạc Tuyển cảm thấy trong lòng trống không, bóng hình của Lâm Thư đã nhiều lần hiện lên trong đầu hắn, muốn xua đi cũng chẳng được. Hàn Lạc Tuyển cho rằng đó là vì tiếp xúc nhiều với Lâm Thư và coi nàng là hảo hữu. Hai người đột nhiên quyết liệt, trong lòng hắn mới khó chịu như vậy.



Nhưng nam tử hán đại trượng phu, lời nói ra như tát nước đổ đi. Hàn Lạc Tuyển cảm thấy mặc kệ trong lòng khó chịu thế nào, cũng không thể cúi đầu đi tìm Lâm Thư. Nàng đã có ý định ‘không an phận’ với hắn, nếu hắn cứ giao du với nàng, chẳng phải sẽ hại nàng sao? Hắn chưa bao giờ nghĩ tới, Lâm Thư sẽ gả cho hắn, ở chung với hắn. Nghĩ đến dáng vẻ nữ nhi của Lâm Thư khi gọi hắn là ‘phu quân’, Hàn Lạc Tuyển bỗng nhiên rùng mình một cái.



Tâm tư bất an vượt qua một khóa học, Hàn Lạc Tuyển thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời khỏi học đường. Mới ra tới cửa, liền bị người ngăn cản.



"Lâm huynh có chuyện gì sao?" Thấy vẻ mặt Lâm Sóc âm u nhìn mình, trong lòng Hàn Lạc Tuyển có cảm giác như làm chuyện xấu bị người khác bắt được, nên hỏi có phần yếu ớt.



"Phía đông sân huấn luyện, có người tìm huynh. Nếu như huynh không đi, sau này ta và huynh sẽ không đội trời chung!" Sắc mặt Lâm Sóc vô cùng khó coi, hung dữ nói. Vừa nhớ đến hai tháng qua Lâm Thư luôn bị tổn thương, liền hết sức đau lòng, càng thêm giận Hàn Lạc Tuyển.



Hàn Lạc Tuyển vừa nghe, phản ứng đầu tiên là Lâm Thư muốn tìm hắn. Chẳng biết tại sao, trong lòng lại thoáng qua chút vui vẻ. Nhận thấy được tâm tình của mình, Hàn Lạc Tuyển thầm mắng mình trong lòng. Mặt không đổi sắc gật đầu với Lâm Sóc, Hàn Lạc Tuyển nói: "Hàn mỗ sẽ đi ngay."



Lâm Sóc không vừa mắt Hàn Lạc Tuyển, thấy hắn đồng ý, cũng lười để ý đến Hàn Lạc Tuyển, lập tức dẫn Lâm Trúc đi.


Dừng một chút, Lâm Kỳ nói tiếp: "Tết Nguyên Tiêu hàng năm, ba huynh đệ chúng ta đều đưa Thư nhi đến tháp Linh Lung chơi đoán đố đèn. Mấy ngày trước, vào đêm tết Nguyên Tiêu, Thư nhi đã rời khỏi chúng ta một lúc. Khi chúng ta tìm được con bé, nó đột nhiên nói nhớ ra một phần ký ức. Còn mở miệng nói muốn thành thân, muốn gả cho Cửu hoàng tử!"



Nghe xong, Hàn Lạc Tuyển có chút sợ hết hồn hết vía. Hắn không ngờ những lời hôm đó của mình đã đả kích nàng mạnh như thế. Đồ ngốc đó còn khóc lóc trong tuyết hồi lâu, đông cứng thân thể, suýt chút nữa mất mạng! Khiến Hàn Lạc Tuyển vừa tức vừa đau lòng. Càng khiến hắn khó tin là có người lại dám động thủ với Lâm Thư, khiến nàng suýt mất mạng. May mắn nhặt lại được nhưng mất đi trí nhớ rồi!



Trầm tư hồi lâu, Hàn Lạc Tuyển nhìn Lâm Kỳ mở miệng: "Cho nên huynh lo lắng, có người thừa dịp Lâm Thư mất trí nhớ, lường gạt, lợi dụng nàng?"



Lâm Kỳ lặng lẽ gật đầu, lên tiếng: "Hiện tại Hàn thế tử có thể nói cho Lâm mỗ biết, rốt cuộc Thư nhi có liên quan gì đến Cửu hoàng tử không?"



Trong lòng cân nhắc một chút, Hàn Lạc Tuyển có phần không dám chắc, chỉ nói: "Hàn mỗ chỉ có thể nói là, Lâm Thư hết sức chán ghét người kia, nếu còn trí nhớ, tuyệt đối sẽ không thành thân với hắn ta. Những thứ khác, Hàn mỗ muốn gặp mặt Lâm Thư một lần, suy nghĩ thêm có nên nói cho Lâm tam công tử nữa không."



Lâm Kỳ giận đến nghiến răng, không ngờ mình nói một đống mà chỉ đổi được một câu nói bâng quơ của Hàn Lạc Tuyển! Mặc dù trong lòng có hỏa, nhưng Lâm Kỳ là người khó biểu lộ ra ngoài. Vẻ mặt bình tĩnh, Lâm Kỳ nhìn Hàn Lạc Tuyển lạnh giọng nói: "Hàn thế tử muốn gặp Thư nhi sao? Thấy Thư nhi rồi thì sao? Đại ca ta từng nhắc đến huynh ở trước mặt Thư nhi, nó lại như không hề biết, giống như chưa từng quen biết huynh. Huynh gặp con bé rồi thì sẽ nói được gì chứ?"



Nghe vậy, Hàn Lạc Tuyển cảm thấy tim mình bị một vật gì đó đập vào, có chút đau đớn. Vẻ mặt hơi cô đơn, Hàn Lạc Tuyển thì thầm hỏi: "Lâm Thư không nhớ rõ ta ư?"



"Đúng vậy! Thư nhi không nhớ rõ huynh! Muốn gặp mặt thì sắp xếp dễ thôi. Nhưng nó không nhớ rõ huynh, hai người muốn nói chuyện gì chứ? Nói thẳng những chuyện mà các người từng trải qua ư? Để cho nó nhớ ra? Điều đó hoàn toàn vô dụng, chuyện Thư nhi không nhớ rõ, coi như huynh có nói thì trong đầu con bé vẫn chẳng nghĩ ra. Nó nghe xong cũng không để ở trong lòng! Qua vài bữa cơm là quên ngay." Thấy rõ vẻ thương cảm trong mắt Hàn Lạc Tuyển, Lâm Kỳ cảm thấy thật thuận mắt.



Hàn Lạc Tuyển không nói, cúi đầu hạ mắt nhìn nước tuyết tan ra trên mặt đất.