Kế Sách Theo Đuổi Phu Quân Sau Khi Sống Lại
Chương 44 : Hiểu được tâm ý
Ngày đăng: 18:07 18/04/20
Trong lòng giãy giụa hồi lâu, Lâm Thư vẫn kể lại thích đáng chuyện của mình và Triệu Á Thanh cho Hàn Lạc Tuyển nghe.
Mặc dù Lâm Thư nói ngắn gọn nhưng hắn vẫn đoán được những ký ức chung sống ngọt ngào giữa nàng và Triệu Á Thanh. Trong lòng nổi lên bất mãn nồng đậm, Hàn Lạc Tuyển cảm thấy cực kỳ buồn phiền, khó chịu vô cùng. Vẻ mặt không thể khống chế, sắc mặt dần dần trở nên khó coi.
Lâm Thư nói xong, chú ý tới vẻ mặt là lạ của Hàn Lạc Tuyển, nghi ngờ hỏi: "Ngươi làm sao vậy?"
"Không sao!" Cắn răng khạc ra hai chữ này, Hàn Lạc Tuyển chợt đứng dậy, chống tay lên bàn, thân thể nghiêng về phía Lâm Thư, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm nàng, nói: "Tất cả ký ức giữa nàng và Triệu Á Thanh đều không tồn tại! Sau khi trở về từ Nhạc Châu, nàng liền giả nam chạy đến học viện Thánh Tài, quấn lấy ta!"
Lâm Thư không thích hắn tựa sát vào mình, hắn thở ra khí nóng đều phả lên mặt nàng, khiến nàng có chút xấu hổ. Nghe Hàn Lạc Tuyển nói, nàng đột nhiên đứng dậy, phủ nhận: "Không thể nào! Sao ta có thể chạy đến học viện Thánh Tài quấn lấy ngươi chứ! Hàn Lạc Tuyển, có phải đầu óc ngươi bị bệnh rồi không! Muốn nữ nhân đến điên rồi hả! Bảo Dịch Vương phi tìm nữ nhân quấn lấy ngươi đi!" Đầu óc nàng vô cùng hỗn loạn, có chút tức giận hắn. Nàng không muốn ở chung với tên này, nói xong, liền xoay người muốn đi.
Nhìn ra Lâm Thư muốn rời đi, thân thể Hàn Lạc Tuyển đã phản ứng trước đầu óc, vươn tay kéo nàng lại, mặt đối mặt.
"Đầu óc ta có bệnh sao? Lâm Thư, nàng phải làm cho rõ ràng, hiện tại rốt cuộc ai có bệnh chứ! Nàng không tin ta, có thể đi hỏi đại ca nàng. Hoặc là nàng đổi nam trang về học viện Thánh Tài, xem có ai không biết nàng không!" Hàn Lạc Tuyển cũng rất tức giận, lời nói không dùng đại não kiểm duyệt, tuôn thẳng ra.
"Đúng vậy! Đầu óc ta có bệnh, không liên quan đến ngươi! Ta thích ai, muốn gả cho ai cũng không liên quan đến ngươi!=-=ll,ee..,q,,,..,uy,,,do,,n....-==- Ngươi là ai hả! Lấy thân phận gì mà quản ta! Coi như không tồn tại ký ức với Á Thanh, ta cũng muốn gả cho Á Thanh! Không mượn ngươi xen vào! Không, quản, được!" Lâm Thư tức đỏ mặt, nhấn mạnh từng chữ, nâng chân hung hăng đạp hắn một cái, rồi chạy ra ngoài.
Thấy nàng chạy, Hàn Lạc Tuyển nhịn đau, vội vàng đuổi theo. Lần này nếu chọc giận Lâm Thư, để cho nàng đi, có lẽ hắn sẽ chẳng còn cơ hội gặp lại nàng nữa! Ý thức được điểm này, Hàn Lạc Tuyển đã bình tĩnh lại.
Ở trong rừng hoa đào, Hàn Lạc Tuyển ngăn cản Lâm Thư.
"Rốt cuộc ngươi muốn làm gì! Hàn Lạc Tuyển, ngươi có biết mình rất đáng ghét hay không! Ta không muốn nói chuyện với ngươi, ta muốn trở về phủ! Làm phiền ngươi tránh ra!" Lâm Thư hất cằm, mắt hạnh trợn tròn, tức giận nhìn Hàn Lạc Tuyển.
Hàn Lạc Tuyển quay lại Tiểu Hương các, lấy cành hoa đào đặt ở trên bàn đá, lập tức trở về rừng đào. Thấy Lâm Thư vẫn ở đây,l,,,,..qq...đ.... trong lòng vui mừng không nói nên lời. Đưa cành đào cho nàng, rồi nói: "Lúc tới thấy hoa đào nở rộ, chiết một cành rực rỡ nhất tặng nàng."
Nói xong, hắn lại lấy một vật từ trong ngực ra, đưa Lâm Thư.
"Đây là ngọc bội nàng đánh rơi khi đến Hàn Sơn tự dâng hương, bị Triệu Á Thanh nhặt được. Ta lấy lại từ trên người hắn ta, cất giữ nhiều ngày, giờ trả lại cho nàng."
Lâm Thư nhận ra đây là quà sinh nhật mười một tuổi mà tam ca Lâm Kỳ tặng cho nàng. Ngơ ngác nhận lấy cành đào và ngọc bội, Lâm Thư ngẩng đầu nhìn Hàn Lạc Tuyển, chân thành cảm tạ: "Cám ơn ngươi."
Hàn Lạc Tuyển chợt vươn tay vuốt nhẹ đôi mày thanh tú của nàng, nói: "Thật ra đôi lông mày chữ nhất của nàng cũng rất dễ nhìn. Sửa thành lông mày thanh tú, thay đổi ngoại hình khiến ta không nhận ra rồi."
Sự cảm kích vừa rồi đã tan biến theo những lời này của hắn. Lâm Thư im lặng nhìn Hàn Lạc Tuyển, mặt không cảm xúc nói: "Ta phải về ngay, ra ngoài hồi lâu, tổ mẫu và mẫu thân sẽ lo lắng."
"Được, ta kêu người đưa nàng về." Nói xong, Hàn Lạc Tuyển rút một ống sáo ngắn to bằng đầu ngón trỏ từ thắt lưng ra, thổi thành tiếng. Tiếng sáo thanh thúy vừa vang lên, không lâu sau, có một bóng người lướt qua rừng đào, đi tới trước mặt Hàn Lạc Tuyển và Lâm Thư.
"Hàn Thập là người đã ở cùng nàng lúc trước, hắn sẽ hộ tống nàng về. Nàng cầm ống sáo này đi, có việc cứ thổi lên. Hàn Thập sẽ ở cách nàng không xa, âm thầm bảo vệ nàng. Ta biết Lâm gia cũng có cao thủ, nhưng nhiều trợ thủ để phòng ngừa chẳng may thôi. Mấy ngày nữa ta sẽ sắp xếp tốt chứng cớ, để phụ vương ta tấu lên bệ hạ. Ta sợ một khi tấu chương được trình lên, sẽ ảnh hưởng đến nàng. Nàng cẩn thận một chút!" Dứt lời, Hàn Lạc Tuyển đặt ống sáo vào tay Lâm Thư.
Biết hắn có lòng tốt, Lâm Thư nhận lấy, lại nói cảm ơn lần nữa, đi theo Hàn Cửu, không hề quay đầu lại, rời khỏi rừng đào.
Nhìn theo bóng lưng Lâm Thư rời đi, lúc này lòng Hàn Lạc Tuyển rất bình tĩnh, kiên định. Rốt cuộc cõi lòng trống vắng rất lâu đã được lấp đầy rồi.