Kế Sách Theo Đuổi Phu Quân Sau Khi Sống Lại

Chương 47 : Nghị sự trên thuyền

Ngày đăng: 18:07 18/04/20


Nước gợn sóng theo mái chèo khua, dập dờn lên. Ánh mắt Lâm Thư nhìn thẳng vào nước hồ màu xanh lam, lẳng lặng chờ đợi, vẫn chưa mở miệng.



Chờ thuyền rời khỏi bờ, chèo đến giữa lòng hồ, nàng mới ngước mắt lên nhìn Hàn Lạc Tuyển, lên tiếng hỏi: "Có người theo dõi ngươi ư? Là ai?"



"Là người bệ hạ phái tới." Hàn Lạc Tuyển lơ đễnh đáp.



"Người Hoàng thượng phái tới sao? Vì sao ông ta phải phái người theo dõi ngươi?" Trong lòng Lâm Thư đã mơ hồ đoán ra, Hoàng thượng phái người theo dõi Hàn Lạc Tuyển nhất định có liên quan đến thế cục mà tam ca nói.



Hàn Lạc Tuyển không lập tức trả lời vấn đề của nàng, mà là hỏi những thứ khác: "Khoảng thời gian này, nàng nhớ ra được chuyện gì rồi?"



Lâm Thư lắc đầu, trong lòng nàng có chuyện, nhìn Hàn Lạc Tuyển không đáp, chỉ hỏi lại: "Ngươi nói cho ta biết trước, vì sao Hoàng thượng lại phái người theo dõi ngươi?"



"Vẫn chưa nghĩ ra...." Hàn Lạc Tuyển nhỏ giọng nỉ non, giọng nói mang vẻ mất mác.



"Chẳng lẽ Hoàng thượng phái người theo dõi ngươi là có liên quan đến chuyện trước kia của ta?" Lâm Thư nghi ngờ hỏi.



Hàn Lạc Tuyển lắc đầu, nói: "Đúng nhưng cũng không đúng. Trên người nàng có khối ngọc bội, là Định Quốc Công tiền nhiệm giao cho nàng trước khi lâm chung, đúng không?"



Lâm Thư giật mình, vẻ mặt cảnh giác nhìn Hàn Lạc Tuyển, không nói lời nào.



Hàn Lạc Tuyển bất đắc dĩ cười nhạt một cái, nói: "Đừng sợ, ta đã sớm nhìn qua khối ngọc bội này rồi, chính nàng đã lấy cho ta xem."



"Ta từng lấy ngọc bội đưa cho ngươi xem ư? Chuyện khi nào? Ngươi đừng bắt nạt ta không có trí nhớ hoàn chỉnh, ngươi nói rõ ràng cho ta đi!" Lâm Thư mặt bất mãn nhìn hắn.
Nói xong, Lâm Thư hưng phấn nhìn về phía Hàn Lạc Tuyển, phát hiện trên mặt hắn không có kinh ngạc, vui vẻ, ngược lại còn nhíu mày. –lllqlql,,do,,,n...=-= Thấy vậy, trong lòng Lâm Thư giống như bị hắt một chậu nước, dập tắt ngọn lửa nhiệt tình trong lòng nàng. Bất mãn nhìn hắn, Lâm Thư lạnh mặt xuống, hỏi: "Thế nào? Ngươi không tin lời ta nói à?"



Hàn Lạc Tuyển lắc đầu, vẻ mặt thâm trầm nhìn nàng, nghiêm túc nói: "Nếu như lời nàng nói là đúng, thật sự thấy cấu tạo của vật đó ở chỗ Triệu Á Thanh, thì sợ rằng chuyện Hồ tộc đột kích, tấn công Đại Chu ta không hề đơn giản rồi."



Nghe hắn nói vậy, Lâm Thư liền tỉnh táo lại, nghĩ đến cái gì, kinh ngạc mở miệng: "Ngươi đang hoài nghi chuyện Hồ tộc đột kích có liên quan đến Triệu Á Thanh sao? Triệu Á Thanh cấu kết với Hồ tộc ư?" Lâm Thư không thể tin được, Triệu Á Thanh sẽ cấu kết với Hồ tộc.



Hàn Lạc Tuyển lắc đầu, trầm tư một chút, nói: "Chuyện này không thể kết luận bừa, nếu như hắn ta thật sự cấu kết với Hồ tộc thì xem ra đã sớm có dự mưu, tâm kế lòng dạ quả thật sâu không lường được! Lát nữa lên bờ, tìm chỗ bán giấy mực, nàng vẽ lại cấu tạo của vật kia. Ta trở về nghiên cứu một chút, có lẽ sẽ có lúc dùng đến."



Lâm Thư gật đầu, nắm chặt quả đấm, có chút hoảng hốt.



Vươn tay vuốt đầu nàng, Hàn Lạc Tuyển cười trấn an: "Đừng sợ, nếu như Triệu Á Thanh cấu kết với Hồ tộc, chuyện này sẽ đơn giản hơn so với trong tưởng tượng của chúng ta. Triệu Á Thanh chỉ muốn vị trí này, hắn là người có dã tâm như thế thì không thể để Hồ tộc tấn công vào kinh thành được. Chỉ là...."



"Chỉ là sao?" Lâm Thư hỏi.



"Chỉ là, có thể tình thế trong kinh thành sẽ đại biến, chỉ sợ ta rời khỏi thì kinh thành sẽ thay đổi. Nếu như Triệu Á Thanh dám cấu kết với Hồ tộc, như vậy hắn ta đã sớm chuẩn bị xong kế hoạch đoạt vị. Sợ rằng Hổ Phù khống chế năm vạn quân đội vùng ven do Đỗ gia nắm giữ đã rơi vào trong tay hắn ta rồi. Sau khi trở về nàng hãy nói tất cả mọi chuyện cho tam ca nàng biết, tam ca nàng sẽ biết làm thế nào." Lúc này Hàn Lạc Tuyển không còn lo lắng nữa.



"Tất cả đều nói cho tam ca ta biết sao? Bao gồm cả mật đạo và chuyện ngươi kêu ta dẫn binh bức vua thoái vị?" Lâm Thư muốn xác nhận rõ ràng.



"Đúng, đều nói hết cho tam ca nàng biết, tam ca nàng thông minh, lanh lợi, hắn sẽ biết nên ứng phó ra sao." Lúc Hàn Lạc Tuyển nói chuyện với Lâm Kỳ ở sân huấn luyện, đã xác định hắn không phải là kẻ tầm thường rồi.



Lâm Thư gật đầu, nói cho tam ca biết cũng tốt. Bây giờ đầu óc nàng mơ hồ, chỉ sợ đến lúc nào đó lại quên mất mọi chuyện. Nếu vì vậy mà xảy ra đại sự thì hối tiếc không kịp.