Kế Sách Theo Đuổi Phu Quân Sau Khi Sống Lại

Chương 8 : Hoài nghi phòng bị

Ngày đăng: 18:06 18/04/20


Thấy Lâm Thư quay lại, Hàn Lạc Tuyển thở phào nhẹ nhõm trong lòng, nhưng lại sưng mặt lên, bất thiện nhìn chằm chằm Lâm Thư, lạnh lùng hỏi: “Ngươi đi đâu vậy?”



“Ai! Huynh tỉnh rồi! Ta đi tìm ít thảo dược giảm đau cho huynh. Huynh xem, ta tìm được hai cây này! Ta lấy tảng đá đập nát, đắp lên cho huynh đây!” Mặt mày Lâm Thư hớn hở nói với Hàn Lạc Tuyển.



Nghe vậy, hắn mới chú ý tới thực vật màu xanh trong tay Lâm Thư, xác nhận đây chỉ là thảo dược giảm đau, ánh mắt Hàn Lạc Tuyển có chút hoài nghi đánh giá nàng một chút. Sau đó, nhíu mày, bị Lâm Thư sờ soạng mông một lần, hắn cũng không muốn bị một cô nương xa lạ như nàng sờ thêm lần nữa. Thân thể hắn là giữ gìn cho vương phi tương lai, sao có thể để nữ tử khác đụng chạm chứ! Dù rằng Lâm Thư muốn tốt cho hắn, vậy cũng không được. Hàn Lạc Tuyển vừa nghĩ tới chuyện bị nàng sờ mông, trong lòng liền hết sức khó chịu.



Không muốn nhìn Lâm Thư nữa, hắn mở miệng nói: “Ngươi chuẩn bị tốt đi, để ta tự làm.”



“Vậy làm sao được! Đây là mông huynh bị thương, mắt huynh có mọc sau gáy đâu, sao nhìn được chứ! Để ta làm cho, huynh yên tâm, ta sẽ rất cẩn thận rất dịu dàng, giống như lúc rửa sạch vết thương cho huynh ấy, tuyệt đối sẽ không làm đau huynh!” Lâm Thư nói xong cũng mặc kệ phản ứng của Hàn Lạc Tuyển, đi tới bờ sông, rửa sạch thảo dược, lượm cục đá, rửa sạch, bắt đầu giã thuốc.



Thấy Lâm Thư không nghe, hoàn toàn xem nhẹ lời nói của hắn, Hàn Lạc Tuyển vừa bực vừa hận. Nha đầu ngu ngốc này nhất định là cố ý, cố ý đắp thuốc cho hắn, để dễ sàm sỡ hắn!



Lâm Thư đắc chí giã thảo dược, nàng cảm thấy mình thật sự vô cùng hiền huệ, đúng là một cô nương tốt hiếm có trên thế gian. Trong lòng Hàn Lạc Tuyển chắc là cực kỳ cảm động rồi nhỉ? Hắc hắc, từ từ giành được thiện cảm của Hàn Lạc Tuyển, chờ đến khi hắn dần dần yêu nàng thì hai người có thể ở cùng một chỗ rồi!



Kiếp trước, trước khi chết Lâm Thư đã hạ quyết tâm, phải bù đắp tốt cho Hàn Lạc Tuyển. Cho nên, nàng muốn đối xử vô cùng tốt với hắn, ở chung một chỗ với hắn.



Cuối cùng, Hàn Lạc Tuyển vẫn bị Lâm Thư lôi kéo, để nàng đắp thuốc cho.



Mất gần nửa ngày mới đắp thuốc xong cho Hàn Lạc Tuyển, Lâm Thư lại dùng đoản đao cắt y phục của mình, cắt ra một mảnh vải có kích cỡ phù hợp, dùng để quấn mông Hàn Lạc Tuyển. Làm xong tất cả, Lâm Thư rảnh rỗi, có chút nhàm chán nói chuyện với Hàn Lạc Tuyển.
Nghe vậy, Lâm Thư nhíu đôi mày thanh thúy. Kiếp trước Hàn Lạc Tuyển không hề giấu diếm một chút nào, trực tiếp nói cho nàng, hắn bị lão Dịch Vương ném ra đảo để rèn luyện. Nhưng vì sao ở kiếp này, hắn chưa từng nói thật với nàng vậy? Chẳng lẽ Hàn Lạc Tuyển không tin nàng à? Nghĩ đến điểm này, trong lòng Lâm Thư có chút không thoải mái, nàng không thích Hàn Lạc Tuyển không tin tưởng nàng như vậy.



“Hàn Lạc Tuyển, huynh có biết đây là chỗ nào không? Huynh tới đây bao lâu rồi? Đã nắm rõ địa hình chưa?” Lâm Thư không nhịn được thử dò xét Hàn Lạc Tuyển.



“Ta tới đây chưa lâu, mới hai ngày, còn chưa đi xem nhiều chỗ, nên không rõ lắm.” Hàn Lạc Tuyển thờ ơ trả lời vấn đề của Lâm Thư.



Lâm Thư nghe thế đã biết hắn đang nói dối. Kiếp trước, nàng từ trong miệng Hàn Lạc Tuyển biết được hắn đến đây sớm hơn nàng nửa tháng, đã khá thông thuộc chỗ này rồi. Hơn nữa, hắn còn nói với nàng, đây là một đảo hoang. Lâm Thư không ngờ ở kiếp này, nàng không biết đã làm cái gì mà hắn đề phòng nàng như vậy. Trong lúc nhất thời, Lâm Thư hơi phiền muộn, trong lòng có cảm giác chua sót khó nói.



Thấy phản ứng của Lâm Thư hơi sai sai, Hàn Lạc Tuyển liền hỏi: “Sao thế? Có vấn đề gì không?”



Thở dài, Lâm Thư lắc đầu, đáp: “Không có gì, chỉ là đột nhiên có chút khổ sở. Ta còn tưởng rằng huynh đến đây sớm hơn ta, đã quen thuộc nơi này rồi. Nếu như thông thuộc địa thế, chúng ta cũng dễ tìm được đường ra, rời khỏi chốn rừng hoang này.”



Thấy bộ dạng mất mát của Lâm Thư, Hàn Lạc Tuyển nhíu mày, suy nghĩ một chút, nói: “Tuy ta mới ở đây hai ngày, nhưng ta có thể đoán sơ sơ đây là một hoang đảo. Xung quanh đều là nước biếc bao phủ, muốn rời khỏi đây, sẽ hơi khó đấy. Không bằng chúng ta sống thêm vài ngày ở đây, nếu như gặp được tàu thuyền qua lại, thì nhờ giúp đỡ.”



Nghe Hàn Lạc Tuyển nói lời này, đôi mắt Lâm Thư liền sáng lên. Hàn Lạc Tuyển vẫn nói ra hoàn cảnh bọn họ đang ở, cũng lộ ra chút tin tức. Thấy hắn không phải cố ý phòng bị nàng, Lâm Thư liền thoải mái trong lòng, nhe răng cười, nói: “Nghe lời huynh!”



Thấy nàng cười ngốc nghếch với mình, Hàn Lạc Tuyển hừ hừ một tiếng, quay đầu sang chỗ khác, không nhìn nàng. Hắn vẫn chưa ngủ đủ đâu! Phải nắm chắc thời gian nghỉ ngơi, nhà đầu ngốc này không đáng tin chút nào. Hàn Lạc Tuyển không dám để nàng gác đêm, vì an toàn của bản thân, hắn tình nguyện chịu khổ, cũng không muốn mất mạng trong miệng thú, đến lúc đó, chết thế nào cũng không biết.