Kế Thê

Chương 101 : Báo ứng

Ngày đăng: 09:17 18/04/20


Editor: Bộ Yến Tử



Beta: ThyToretto



Trần Đông Mai cởi giày cho hắn, lệnh cho tiểu nha hoàn đi lấy nước, lau mặt và tay cho hắn, rồi mới trút bỏ ngoại bào, đắp chăn lên.



Suy nghĩ một lát, Trần Đông Mai tới Yến Quy viện của Tô Nguyên Mi.



Từ sau khi Tô Nguyên Mi sinh non, liên tục ốm đau nằm trên giường.



Trước đó nàng bị Phương Sóc Chương giam lỏng trong Yến Quy viện, chỉ cảm thấy bị bó trói tay chân. Mặc dù Phương gia như cũ có người của nàng, nhưng rõ ràng trình độ trung tâm đã giảm xuống rất nhiều.



Mặc dù áo cơm không thiếu, Tô Nguyên Mi vẫn cảm thấy thiếu cái gì đó.



Lúc này kỳ thực cửa viện đã bỏ lệnh khóa, Tô Nguyên Mi dỗ nhi tử ngủ, đang nhìn ngọn nến xuất thần.



Nghe nha hoàn bẩm báo nói Trần di nương đến, nàng suy nghĩ, vẫn cho người mời nàng ta vào.



Mặt ngoài thấy Trần Đông Mai và Tô Nguyên Mi hòa khí, nhưng trong âm thầm đều có tiểu tâm tư riêng.



Cứ như việc Tô Nguyên Mi bây giờ bị thất sủng, nhưng Trần Đông Mai vẫn không muốn đắc tội nàng.



"Tô tỷ tỷ còn chưa ngủ sao?" 



Trần Đông Mai cười sải bước vào phòng, nhìn quanh một chút: 



"Ca nhi ngủ rồi sao?"



"Ngủ rồi." 



Tô Nguyên Mi đáp, tiếp đón Trần Đông Mai ngồi, cho nha hoàn dâng trà, hỏi: 



"Canh giờ này, sao Trần muội muội còn tới đây?"



Trần Đông Mai thở dài, nói:



"Lão gia vừa mới trở về, muội muội vừa hầu hạ lão gia  đi ngủ."



Mắt Tô Nguyên Mi tối một chút, Trần Đông Mai biết nàng nghĩ cái gì, liền giải thích: 



"Lão gia đi ca múa tư đùa bỡn, thời điểm trở về uống say đến không còn biết gì, còn mang về hai hồ mị tử."



Mặt Tô Nguyên Mi không biểu cảm: 
Nha hoàn vội hỏi: 



"Vậy di nương cũng không cần thiết nhường nàng ta, đó là lãng phí nàng ta, nàng ta không chịu cũng phải chịu?"



"Vậy không được." 



Đầu óc Trần Đông Mai rất thanh tỉnh: 



"Lão gia lại xa nàng ta, nhưng nàng ta còn có lão thái thái làm chỗ dựa, còn có con trai chống lưng."



Trần Đông Mai thở dài, sờ sờ bụng mình: 



"Ta cũng muốn có thể giống như nàng ta, sinh một nhi nửa nữ, để nửa đời sau mình có thể dựa vào, ta đã thấy đủ rồi."



Nói đến đây, Trần Đông Mai dừng một lát, nói: 



"Gần đây khẩu vị của Chúc Thi có phải không tốt hay không? Hai ngày trước nàng có nói với ta, thấy người mệt mỏi, không có tinh thần, ăn cái gì cũng không vô. Mời đại phu nhìn nàng một cái đi."



Nha hoàn lên tiếng, đỡ Trần Đông Mai trở về.



Ngày thứ hai Trần Đông Mai quả thực mời đại phu, xem mạch cho hảo tỷ muội Chúc Thi cùng nhau lớn lên từ nhỏ, đồng dạng là thiếp thất của Phương Sóc Chương.



Kết quả là Chúc Thi có mang.



Trần Đông Mai thấy có chút phức tạp, cười chúc mừng Chúc Thi.



Mắt Chúc thi căng thẳng, kéo tay Trần Đông Mai lắp bắp nói: 



"Đông Mai tỷ, sao, làm sao đây... Mi di nương có phải hay không, có phải hay không hại ta?"



Trần Đông Mai phản nắm giữ tay nàng, hít một hơi thật sâu nói: 



"Nàng hiện tại ốc còn không mang nổi mình ốc, chỗ nào làm hại ngươi? Yên tâm, có ta ở đây, sẽ không để ngươi có việc."



Chúc Thi vẫn không yên: 



"Từ trước nàng còn có thể xuống tay với thái thái, ta cũng, ta cũng đã ở một bên giúp... Ta, ta có phải hay không gặp báo ứng? Có phải lúc sinh hài tử sẽ chết hay không?"



Đối mặt với bộ dáng khủng hoảng của Chúc Thi, Trần Đông Mai chỉ có thể cúi đầu trầm mặc.



Nếu nói ở một bên bỏ đá xuống giếng, trừ bỏ Chúc Thi, làm sao lại không có phần của nàng trong đó chứ?