Kế Thê

Chương 107 : Đại hôn (nhị)

Ngày đăng: 09:17 18/04/20


Editor: Bộ Yến Tử



Beta: ThyToretto



Hồng thường khăn quàng vai bộ diêu quan, điền anh rầu rĩ đeo san san. 



(Đó là một câu thơ miêu tả về tân nương tử. Ta không dịch được. Thông cảm nhé! ^--^)



Đeo lên Phượng quan hà bí, toàn bộ quá trình trang điểm liền kết thúc.



Nhìn bóng dáng vừa quen thuộc lại vừa xa lạ trong gương đồng, Thường Nhuận Chi có chút hoảng hốt.



Lập gia đình...



Tiếng tán thưởng của người xung quanh không ngừng truyền vào tai nàng, Thường Nhuận Chi giật mình thoát ly cảm giác hoảng hốt.



Nàng có chút ngượng ngùng, cúi đầu.



Trong nháy mắt, con mắt sáng thiện liếc, diễm như xuân hoa, tất cả mọi người xem ngây người.



"Thật xinh đẹp..." 



Nương tử trang điểm cảm khái tự đáy lòng nói: 



"Mới đầu khi thấy ngài, mặt ngài trắng trong thuần khiết, ngược lại không biết sau khi trang điểm, ngài lại động lòng người như vậy đó."



Thường Nhuận Chi có chút xấu hổ, kéo kéo váy bách hoa 襉 dưới thân, hỏi: 



"Kế tiếp ta còn phải làm gì?"



"Kế tiếp ngài cứ ngồi yên ở đó, chờ nhạc dạo của tân lang tới đón." 



Nương tử trang điểm cười cười, nói.



Diêu Hoàng biết nương tử trang điểm đã hoàn thành nhiệm vụ, nhận ánh mắt của Thường Nhuận Chi, tự mình tặng một cái hà bao phong phú cho nàng ta. Nương tử trang điểm mặt mày hớn hở, còn nói vài câu may mắn, sau đó ra ngoài.



Nhạc thị luôn bồi bên cạnh Thường Nhuận Chi làm trợ thủ cho nương tử trang điểm, nhìn khuôn mặt minh diễm của nữ nhi, khẽ kéo tay nàng nói: 



"Lúc trước ta có nói, sau khi tam cô nương trang điểm lên nhất định rất hấp dẫn, quả nhiên là vậy."



Thường Nhuận Chi liền cười: 



"Ở trong mắt di nương, ta vĩnh viễn là người xinh đẹp nhất."



Nhạc thị "Ai" một tiếng, vụng trộm quay mặt đi, âm thầm lau khóe mắt.



Diêu Hoàng nháy mắt ra dấu với Ngụy Tử, hai nha hoàn đi đầu, ý bảo người hầu hạ trong phòng đều ra ngoài.



Ma ma trong cung cũng nhỏ giọng theo sau, nhường không gian lại cho mẫu nữ (mẹ và con gái) Nhạc thị.




Có người bắt đầu hô: 



"Tân nương tử đi ra! Tân nương tử đi ra!"



Tiểu Hàn thị cười nói với Thường Nhuận Chi: 



"Đại ca, nhị đệ và tam đệ ngươi sẽ ngăn người đón dâu, không cho họ tiến vào dễ dàng."



Quả nhiên, tiếng vang bên ngoài yên tĩnh một lát, hiển nhiên là huynh đệ của nàng làm khó tân lang.



"Cửu Hoàng tử phải ngâm Thôi trang thi."



Thường Nhuận Chi ngưng thần nghe, liền nghe được giọng nói quen thuộc của Lưu Đồng.



Hôm nay trong giọng nói của hắn, Thường Nhuận Chi nghe ra được ý mừng không chút nào che giấu.



"Nghe đồn chúc hạ điều phấn hồng, 



Gương sáng trước đài đừng làm xuân. 



Không cần phải đầy mặt hồn trang lại, 



Lưu hai hàng lông mày đợi họa sĩ."



Ngâm một bài Thôi trang thi, nhất thời dẫn tới âm thanh trầm trò khen ngợi



"Cửu Hoàng tử muốn vẽ chân mày cho tân nương tử!" 



Có người cao giọng chế nhạo.



Ngay sau đó ngoài cửa liền phá lên cười, người của phủ Cửu Hoàng tử thừa cơ hội hét to: 



"Tân nương tử đi ra! Tân nương tử đi ra!"



Tiểu Hàn thị tươi cười đầy mặt, nói: 



"Mở cửa đi, đừng khó xử Cửu Hoàng tử."



Nha hoàn hầu hạ trong phòng nhanh chóng mở cửa, Thường Nhuận Chi cầm phiến bính, che nửa gương mặt, nhìn Lưu Đồng đang đứng ngoài cửa.



Hôm nay hắn mặc một thân mãng bào ngọc đái, trên lễ quan là một chuỗi ngọc cúi miện, so với ngày xưa càng thêm quý khí bức người. Đứng trong đám người ngoài cửa, hắn như hạc giữa bầy gà.



Mắt Thường Nhuận Chi cong lên, tiếp xúc tầm mắt của Lưu Đồng, lại nhẹ nhàng cúi xuống.



Lưu Đồng cười ngu đần, thấy Thường Nhuận Chi tránh tầm mắt đi, cũng vàng khôi phục đứng đắn, nhưng cuối cùng vẫn nhịn không được nhìn lén Thường Nhuận Chi, cảm thấy hôm nay nàng đặc biệt xinh đẹp.



Tiểu Hàn thị xem ở trong mắt, trong lòng càng thêm vui vẻ, từ lúc Lưu Đồng thi lễ với bà, mới để Thường Nhuận Chi đi bái việt các vị trưởng bối nhà mẹ đẻ, theo Lưu Đồng rời khỏi Hầu phủ.