Kế Thê

Chương 113 : Mặt rồng

Ngày đăng: 09:17 18/04/20


Editor: Bộ Yến Tử



Beta: ThyToretto



Nói thực, Thường Nhuận Chi đối với hai người Vương, Đoạn cũng không có địch ý gì.



Nhìn ra được các nàng cũng tự biết tuổi mình lớn, không mang lại niềm vui cho Cửu Hoàng tử, cho nên hôm nay trang điểm trung quy trung củ, thậm chí có chút lão khí hoành thu (già).



Vừa nhìn Vương Bảo Cầm liền rõ ràng, nàng ta biết Lưu Đồng sẽ không thất tín, cho nên ở trước mặt Thường Nhuận Chi biểu hiện tùy ý, tự nhiên hào phóng;



Còn Đoạn Nhu Nam thì lo lắng chủ mẫu mới gả vào phủ là Thường Nhuận Chi sẽ có địch ý với nàng ta, cho nên lo lắng đề phòng không dám lơi lỏng một khắc.



Thường Nhuận Chi nói vài lời với hai người thì không nói nữa, thấy Đoạn Nhu Nam vẫn còn khẩn trương, bất đắc dĩ nói: 



"Ta và Cửu Hoàng tử còn phải tiến cung, nên không thể nói nhiều với các ngươi. Các ngươi về trước đi."



Vương Bảo Cầm và Đoạn Nhu Nam vội đứng lên, đồng thanh nói: 



"Dạ."



Chờ sau khi hai người đi, Lưu Đồng mới mở miệng: 



"Hai người các nàng là người thành thật, ta để các nàng chuyển đến Nhàn Lạc viện, không cho các nàng tới hầu hạ, các nàng cũng không dám dị nghị, đến bây giờ cũng không có chủ động xuất hiện bên cạnh ta. Ma ma Nhạc Lạc viện có nói, hai người các nàng ở chung một chỗ, mỗi ngày đều nói nói cười cười, sống không tệ."



Thường Nhuận Chi do dự, nhỏ giọng hỏi Lưu Đồng: 



"Các nàng chẳng lẽ liền... Không nghĩ tới nam nhân?"



Lưu Đồng ho khan, cũng đồng dạng nhỏ giọng đáp lời nàng: 



"Lúc trước ở trong cung Bảo Cầm tỷ có một đồng hương, tình cảm của hai người rất tốt, sau đó người nọ vì một chuyện đã đánh mất tánh mạng. Hiển tần nương nương nói, nếu người nọ còn sống, nói vậy chắc Bảo Cầm tỷ cũng không tới hầu hạ ta đâu. Còn Đoạn Nhu Nam, nghe nói vốn dĩ là một cô nương xinh đẹp, sau đó ở trong cung bị dọa khiếp đảm, làm gì cũng dè dặt cẩn trọng, mỗi ngày có thể ăn no mặc ấm, nàng ta liền thỏa mãn."



Trong cung có không ít chuyện âm u, nói vậy hai người các nàng đều đã trải qua hắc ám trong đó.



Thường Nhuận Chi không muốn tìm tòi nghiên cứu, nàng chỉ cần biết, hai nữ tử này không có khát vọng gì tới phu quân của mình, không uy hiếp tới nàng, liền có thể.



Sau khi dùng tảo thiện, hai người khởi hành vào cung.



Đây là lần thứ hai Thường Nhuận Chi tiến cung, lần đầu tiên tiến cung đã lưu lại bóng ma tâm lý —— nếu không phải lần kia, nàng cũng sẽ gặp được Lưu Đồng.



Một đường ngồi xe ngựa vào cung, một lát sau liền có tiểu hoàng đến trước cửa, ngăn xe ngựa, nói nhỏ mấy câu với Lưu Đồng, đi trước dẫn đường.



Thường Nhuận Chi hỏi Lưu Đồng: 



"Đi gặp Thánh thượng trước hay là..."



"Lúc này phụ hoàng ở chỗ Quý phi nương nương, trực tiếp tới cung của Quý phi nương nương."




"Tình không biết sở khởi, đã một hướng mà thâm."



Nguyên Vũ đế cười: 



"Xem ra ngươi vẫn có chút tiền đồ!"



Lưu Đồng cũng không biện giải, không phản bác, tay cầm cờ trắng chờ Nguyên Vũ đế.



"Không được!" 



Nguyên Vũ đế không có hưng trí, đã đánh mất trong tay hắc tử, trừng mắt nhìn Lưu Đồng một mắt, suy nghĩ một chút nói: 



"Trẫm nhìn phủ ngươi cũng quạnh quẽ, bây giờ ngươi đã cưới thê, chuyện con nối dòng cũng nên đề thượng nhật trình, người trong hậu viện cũng nên thêm. Thái tử..."



"Nhi thần không cần." 



Lưu Đồng ngẩng đầu, trong nháy mắt ánh mắt có chứa lợi khí đâm người: 



"Nhi thần sớm muộn gì cũng có con nối dòng, nhưng hậu viện, phụ hoàng nhật lí vạn ky, nhi thần cũng không muốn vì chút chuyện nhỏ này làm lụng vất vả."



Nguyên Vũ đế thập phần không vui: 



"Trẫm còn chưa nói xong."



"Phụ hoàng nói xong, nhi thần vẫn nói câu này." 



Lưu Đồng cố chấp nói: 



"Hậu viện của nhi thần không cần thêm người."



"Trẫm tự nhiên không có tâm tư quản chuyện hậu viện của ngươi." 



Nguyên Vũ đế tức giận nói: 



"Nếu không phải Thái tử ở trước mặt trẫm nói, thay phủ  Phụ Quốc công nói vun vào, muốn hứa gả một cô nương Mạc gia cho ngươi, trẫm bận tâm hắn hữu ái huynh đệ, trẫm quản hậu viện ngươi làm gì? Ngươi lại không biết tốt xấu, không hiểu tình cảm huynh đệ."



Lưu Đồng mím chặt môi hạ cờ nhanh như chớp, mất thật lớn khí lực mới có thể đè ép lửa giận xuống.



"Thái tử thay nhi thần làm mối một lần, đáng tiếc kết quả không như ý... Bây giờ nhi thần đã cưới được hiền thê, đã thề sẽ toàn tâm toàn ý với nàng. Hảo ý của Thái tử, nhi thần ghi tạc trong lòng. Nếu như phụ hoàng không muốn phụ tâm ý Thái tử, sợ hắn dã tràng xe cát, Mạc cô nương kia, không bằng phụ hoàng thu vào hậu cung, cũng thành toàn tâm ý của Thái tử."



Nguyên Vũ đế bị Lưu Đồng nói làm cho mê sảng, nét mặt già nua đỏ bừng, thẹn quá thành giận mắng: 



"Ngươi quả thực không biết cái gì!"



Câu này âm lượng tương đối cao, nhất thời người hầu hạ trong điện vội vàng phủ phục trên đất.