Kế Thê

Chương 129 : Rơi xuống

Ngày đăng: 09:17 18/04/20


Ngày ba mươi giao thừa, hoàng tử, hoàng tôn và dòng họ Lưu thị đều nhất tề chạy tới trong hoàng cung.



Xen lẫn ở giữa nhiều người như thế, ngược lại cũng không thấy được tỷ muội Thường thị.



Sau khi thuận lợi tiến cung, hai người dẫn ba vị tiểu điện hạ đi thẳng tới cung Hiển tần nương nương.



Hiển tần nhìn thấy tôn tử tự nhiên thập phần cao hứng, hỏi bọn họ vài câu, sau đó mới chuyển lực chú ý tới trên người tỷ muội Thường thị.



Cẩn thận đánh giá hai tỷ muội, Hiển tần cười nói:



“Dĩ vãng hai người các ngươi không đứng cùng nơi, ngược lại còn không biết. Hôm nay nhìn thấy các ngươi đứng kề nhau, thật đúng là phát hiện hai người các ngươi có hai phần tương tự.”



Thường Mộc Chi cười nói:



“Tức phụ và Nhuận Chi là thân tỷ muội, sao có thể không giống nhau? Mẫu phi nhưng là nói, tức phụ và Nhuận Chi giống nhau hai phần, là hai phần nha?”



Hiển tần nói:



“Mặt mày đĩnh giống, nhìn chính là người ôn hòa lương thiện.”



Thường Mộc Chi làm bộ như ngượng ngùng, nói:



“Đa tạ mẫu phi khích lệ.”



“Ngươi là hầu nhi, đó là do ta thổi phồng người, thì sẽ thổi phồng tiểu tức phụ của Tiểu Cửu.”



Hiển tần cười mắng, nhìn về phía Thường Nhuận Chi hỏi nàng:



“Tiểu tức phụ của Tiểu Cửu vào cửa gần một tháng, sinh hoạt ở phủ Hoàng tử đã thích ứng chưa?”



Thường Nhuận Chi đang có chút mệt rã rời, nghe được câu hỏi của Hiển tần, vội trả lời:



“Đa tạ nương nương quan tâm, tức phụ đã thích ứng ở phủ Hoàng tử.”



Hiển tần đối với Thường Nhuận Chi ở trước mặt bà ta tự xưng “Tức phụ” rất là hưởng thụ, nhìn Thường Nhuận Chi càng ôn hòa hai phần:



“Tiểu Cửu đối đãi ngươi tốt lắm đi? Hài tử đó đặc biệt tới trước mặt ta nói, rất yêu thích một cô nương, liên tiếp nói ngươi tốt lắm, muốn cưới ngươi. Vì thế còn đến chỗ Quý phi nương nương để cầu xin...”



Thường Nhuận Chi xấu hổ đỏ mặt, trong lòng lại vừa vui sướng vừa thẹn thùng.



Chuyện này nàng nhưng là biết, chính là cũng không biết tình huống cụ thể. Lúc này nghe Hiển tần nói trước mặt nàng, còn nói cụ thể như vậy, tự nhiên là Thường Nhuận Chi thấy ngượng ngùng.



Nói tới chuyện này, Hiển tần cũng nói thầm:



“Lại nói tiếp, nhưng mà không biết Tiểu Cửu dùng lý do gì thuyết phục Quý phi, để Quý phi nương nương hỗ trợ hắn nói chuyện trước mặt bệ hạ. Bằng không, cọc hôn sự này của các ngươi, phỏng chừng còn không thành nhanh như vậy.”
Bất tri bất giác, vậy mà nàng lại nâng má ngủ.



Thường Mộc Chi quay đầu nhìn, nhẹ nhàng lay tỉnh nàng nói:



“Nhuận Chi, lên sạp nằm ngủ một lát đi.”



Thường Nhuận Chi gật đầu, được Diêu Hoàng đỡ đến nằm trên sạp, vừa nằm xuống một lát đã ngủ say.



Lần nữa tỉnh lại, sắc trời đã dần dần ám xuống.



Thường Mộc Chi thấy nàng tỉnh, vội hỏi:



“Đang muốn gọi ngươi, mau thu dọn rửa mặt chút đi, chúng ta lập tức tới Lân Đức điện.”



Theo lời, Thường Nhuận Chi súc miệng rửa mặt, làm tinh thần tỉnh táo, lại đi tới chỗ Hiển tần thỉnh tội.



Hiển tần có chút đau lòng nói:



“Hôm qua là lo lắng cho Tiểu Cửu cho nên không ngủ được sao? Ủy khuất ngươi.”



Dù sao cũng là vì nhi tử của mình, Lưu Đồng mới có thể rời kinh, khi Hiển tần đối mặt với Thường Nhuận Chi, có chút áy náy.



“Nương nương chiết sát tức phụ, tức phụ không có ủy khuất.”



Thường Nhuận Chi cười nói:



“Chẳng qua là hôm qua biết sẽ vào cung, nên kích động không ngủ được.”



Hiển tần bị chọc nở nụ cười:



“Nói hưu nói vượn.”



“Thật sự.”



Thường Nhuận Chi cố tình nghiêm trang nói:



“Đây là lần thứ ba tiến cung! Đều nói trước lạ sau quen, lần thứ ba này cũng là ngựa quen đường cũ thôi? Nhưng mà tức phụ lại thấy rất khẩn trương, có thể sầu xấu ta.”



Đương nhiên, Hiển tần không tin lời nàng nói, nhưng thấy Thường Nhuận Chi nói sang chuyện khác như vậy cho không khí sinh động, lòng Hiển tần cũng thấy biết ơn nàng.



“Canh giờ không sai biệt lắm, chúng ta tới Lân Đức điện đi. Đi sớm không tốt, đi chậm cũng không tốt, lúc này không sai biệt lắm đúng là thời điểm nhiều người đi nhất, cũng miễn cho người ta chú ý.”



Hiển tần nói.