Kế Thê

Chương 237 : Lòng nghi ngờ

Ngày đăng: 09:18 18/04/20


Editor: Bộ Yến Tử



Lời Kim lão Tướng quân nói đứng ở điểm cao thượng, chuyện liên quan tới uy danh Đại Ngụy, trong khoảng thời gian ngắn Nguyên Vũ đế cũng không tốt lập tức làm ra đáp phúc.



Đối với Nguyên Vũ đế mà nói, hưng chiến sự, tất nhiên không phải ông ta hi vọng nhìn đến.



Tuổi tác Nguyên Vũ đế đã cao, khát vọng nhìn thấy một thế giới thái bình thịnh thế, tự nhiên không hy vọng đến lúc ông ta tuổi già, còn muốn thấy sinh linh đồ thán.



Ông ta muốn lưu hiền danh ở trên sử sách.



Cầu ổn, là thủ pháp ông ta lựa chọn xử lý mọi việc.



Ở trên chuyện bên trong Đại Ngụy, ông ta có thể sử chút thủ đoạn mạnh mẽ vang dội, cấp tốc giải quyết mâu thuẫn cùng tranh chấp. Tỷ như việc xử lý hành lang phía Tây, ông ta chỉ giáo huấn Thái tử một chút, nhanh chóng xử lý thiện hậu, thật không có khiến cho sự tình khuếch đại ảnh hưởng.



Nhưng trên chuyện đối ngoại, chuyện vượt qua phạm vi ông ta có thể khống chế, ông ta cũng không muốn đi đối mặt.



Giống như lúc này đây, Tiên Ti khởi binh.



Ngay từ đầu, viện quân xuất phát về Yến Bắc quan, quả thực ông ta có ôm một loại hi vọng người Tiên Ti có thể ở nhìn đến Đại Ngụy quân lực cường thịnh, biết khó mà lui.



Nhưng mà ông ta thật không ngờ, nhất thời do dự lại làm cho cục diện như bây giờ.



Hai quân chính thức đấu võ.



Tuy rằng chiếm ưu thế là Đại Ngụy, nhưng Nguyên Vũ đế vẫn không ngừng sầu lo.



Nếu chiến sự không khống chế được thì phải làm sao đây?



Nếu ưu thế biến thành hoàn cảnh xấu thì phải làm sao đây?



Mà chiến sự Yến Bắc quan, Nguyên Vũ đế thân ở kinh thành Đại Ngụy, mặc dù đã biết cụ thể tình hình chiến sự phát triển, ông ta cũng không có cách nào lập tức chế định đối sách xử lý.




Thái tử nóng vội.



Lưu Đồng mặt không biểu cảm: "Thái tử, đây là ở trong cung, ngươi muốn để Ngự sử viết cho ngươi một quyển, tên là giết hại đồng bào sao?"



Thái tử chịu đựng tức giận vĩ đại, cuối cùng bỏ qua Lưu Đồng.



Nhưng dù vậy, trên cổ Lưu Đồng vẫn để lại một vòng vệt dây màu đỏ như cũ.



"Cửu đệ, ngươi đang khiêu chiến ta sao?" Thái tử rét căm căm hỏi Lưu Đồng.



Lưu Đồng mỉm cười, lắc đầu nói: "Thái tử lo lắng quá nhiều, Thái tử không nhìn ra, ta đang giúp ngươi sao?"



"Giúp ta? A." Ánh mắt Thái tử hung ác nham hiểm: "Ngươi cho rằng ta hồ đồ sao? Ngươi là người của lão Ngũ, giúp ta?"



Lưu Đồng vuốt cằm: "Ít nhất trên chuyện này, thần đệ là giúp Thái tử."



Lưu Đồng bịt cổ ho ho, rồi tiếp tục nói: "Chẳng qua Thái tử sợ Thụy Vương ở Yến Bắc quan không chịu sự khống chế của ngươi, nhưng chuyện Thụy Vương bị tập kích bị thương nặng, đối với Thái tử lại có uy hiếp gì sao? Ngược lại là Thái tử, thiếu kiên nhẫn, chỉ sợ... Là muốn tạo cơ hội cho Kỳ Vương và Lễ Vương chui chỗ trống. Kinh thành với Thái tử mà nói cũng không phải là một khối sắt thùng, tiềm tại rất nhiều uy hiếp đó."



Lưu Đồng khom người nói: "Thần đệ ngôn tẫn ở này, Thái tử nghĩ nhiều nghĩ đi."



Lưu Đồng xoay người cáo từ, chờ một mạch ra cung vào phủ, mới dỡ xuống tâm phòng bị.



Thường Nhuận Chi hỏi hắn đã xảy ra chuyện gì, hắn thuật lại những lời Thái tử nói giảng cho nàng nghe.



Thường Nhuận Chi nhíu mày hỏi: "Thái tử sẽ tin lời chàng nói sao?"



"Sẽ không." Lưu Đồng rõ ràng lắc đầu, rót chén trà, nói: "Nhưng mà, hắn ta sẽ dao động, hắn ta sẽ lắc lư bất định. Một khi lắc lư bất định, quyết sách của hắn ta sẽ bị ảnh hưởng."



Lưu Đồng khẽ cười: "Dù sao, lòng nghi ngờ của hắn ta rất nặng. Ngũ ca nói, đây là nhược điểm lớn nhất của hắn ta."