Kế Thê
Chương 282 : Ám sát
Ngày đăng: 09:18 18/04/20
Hoàng cung, tẩm cung Nguyên Vũ đế.
Thái Tử mặc siêu phẩm cổ̀n phục, từ đầu đến chân đều là phục sức Thái Tử long trọng, đang đứng bên long sàn của Nguyên Vũ đế.
Thái y quỳ trên mặt đất bắt mạch cho Nguyên Vũ đế, đứng lên lau mồ hôi nói: "Bệ hạ thần trí thanh minh, bất quá ngôn hành bị nguy, cần hảo hảo điều dưỡng."
Thái Tử gật đầu: "Vậy kê nhiều thuốc bổ, phải để bệ hạ có thể tốt hơn chút."
"Dạ."
Thái Y khom người lui ra, Khuất công công tùy thân hầu hạ Thái Tử chuyển cẩm ngột đặt cạnh long sàn, Thái Tử liêu bào ngồi xuống.
Nguyên Vũ đế nằm thẳng ở trên giường, ánh mắt nghiêng nhìn về phía Thái Tử, trong ánh mắt toàn là tức giận, miệng cũng hơi nghiêng, muốn nói chuyện lại chỉ có thể phát ra thanh âm "Ách ách" ý tứ hàm xúc không rõ, bởi vì không chịu khống chế, miệng chảy nước dãi.
Thái Tử cầm khăn, cẩn thận lau miệng cho Nguyên Vũ đế.
Tự Nhân bên cạnh Nguyên Vũ đế muốn tiến lên tiếp nhận: "Thái Tử điện hạ, vẫn nên để nô tài làm đi."
"Cô làm nhi tử, lau miệng cho phụ hoàng của mình có gì không ổn?" Thái Tử cười: "Gì công công nghỉ ngơi đi."
Tự Nhân hơi cúi đầu, lên tiếng thối lui đến bên cạnh.
Thái Tử thay Nguyên Vũ đế lau sạch nước dãi ở cằm và môi, lại kéo chăn đắp cho Nguyên Vũ đế.
"Phụ hoàng dưỡng bệnh cho tốt, việc triều chính, nhi thần sẽ làm."
Nguyên Vũ đế lớn tiếng phát ra âm "Ách ách".
Thái Tử mắt điếc tai ngơ, đứng lên nói: "Công công hảo hảo chiếu cố phụ hoàng, cô muốn đi xử lý chính sự, đợi cô rảnh rỗi, lại đến thăm phụ hoàng."
Tự Nhân khom người nói: "Cung tiễn Thái Tử điện hạ."
Thái Tử cười cười, nhìn thật là hăng hái.
Sau khi người đi rồi, Tự Nhân mới nhanh chóng chạy đến bên cạnh Nguyên Vũ đế, cẩn thận quan sát phản ứng của ông ta, sau đó đưa tay đỡ ông ta ngồi dậy.
"Hắn ta đương nhiên không hy vọng bệ hạ gặp chuyện không may, một khi bệ hạ không còn, thứ nhất hắn ta làm sao đăng cơ, thứ hai bởi vì tức chết phụ hoàng mà vĩnh thất tư cách đăng vị... Bất luận là cái nào, hắn ta đều biết, Thụy vương nhất định sẽ không ngồi xem mặc kệ."
Nam Bình vương sờ sờ chén trà bên cạnh, thần sắc xẹt qua một luồng ưu tư: "Thái Tử còn có động tác khác sao?"
"Không có." Gì Sáng nói: "Nô tài nhìn, Thái Tử làm như thật sự muốn ở trong thời gian bệ hạ bệnh nặng, nắm chặt việc triều chính, khống chế toàn bộ triều đình."
Nam Bình vương vuốt cằm, hiển nhiên đối với chuyện này hắn cũng không ngoài ý muốn.
Gì Sáng có chút sầu lo: "Nam Bình vương gia, nô tài có một chuyện không rõ."
"Hửm? Gì tổng quản, mời nói."
"Nô tài không rõ, vì sao vương gia cũng ra mặt nỗ lực bảo vệ Thái Tử giam quốc? Nếu vương gia không ra mặt, người ủng hộ Thái Tử sẽ ít đi một nửa." Gì Sáng nhẹ giọng nói: "Bây giờ trong triều, trong các hoàng tử, Thụy vương ở Yến Bắc xa xôi, ngoài tầm tay với, cũng chỉ có Chúc vương gia có thể ước thúc ức chế Thái Tử một hai."
Nam Bình vương nghe vậy cười: "Vì sao phải ước thúc ức chế hắn ta? Hắn ta được càng nhiều quyền thế, dã tâm càng lớn, hành vi mới càng dễ sai... Như vậy càng tốt, không phải sao?"
Gì Sáng chần chờ nói: "Vương gia muốn, bức Thái Tử chủ động ra tay với Thụy vương sao?"
"Cục diện trước mắt đối với chúng ta mà nói liên tục bị động, Thụy vương không chịu dễ dàng xuất binh, không muốn ở trên lịch sử gánh thanh danh đoạt vị, cho nên chỉ có thể chờ Thái Tử động thủ trước..." Nam Bình vương bất đắc dĩ nói: "Đó cũng là chuyện không có biện pháp."
Gì Sáng vuốt cằm, nhìn nhìn Nam Bình vương, muốn nói lại thôi sau đó vẫn dừng lại câu chuyện, đứng dậy nói: "Tuy rằng vương gia đoán Thái Tử sẽ không tổn thương đến bệ hạ, nhưng nô tài không ở bên cạnh bệ hạ, sẽ không yên lòng. Nô tài đi về trước, nếu có tình huống gì, nô tài sẽ kịp thời thông tri vương gia."
"Làm phiền Gì tổng quản."
Nam Bình vương đứng dậy đưa tiễn, sau khi trở về vẻ mặt dừng một chút.
Trước khi đi, Gì Sáng muốn nói lại thôi, hắn nhìn hiểu rõ.
Hắn đương nhiên biết, Gì Sáng muốn hỏi gì.
Ông ta muốn hỏi, Nam Bình vương hắn, đối với ngôi vị hoàng đế cũng có dã tâm.
Nam Bình vương cười cười, lẩm bẩm nói: "Làm hoàng đế có cái gì tốt, nhìn phụ hoàng đi..."