Kế Thê
Chương 298 : Sai lầm lớn
Ngày đăng: 09:19 18/04/20
Edit: Bộ Yến Tử - Diễn Đàn
Đợi một lát, vẫn thấy hình như Nguyên Vũ đế không có dấu hiệu tỉnh lại.
Là muốn tiếp tục nghe bà ta nói ít chuyện tầm thường ít nghe?
Quý phi nghĩ vậy, nên mở miệng nói tiếp: "Theo nô tì thấy, chính là bình thường ngài rất sủng Thận quận vương, nên mới khiến hắn quen được cưng chiều đến mức vô pháp vô thiên. Tính tình của hắn, mặc dù tương lai an ổn đăng cơ, phỏng chừng cũng làm không xong chiến tích gì, chẳng phải đạp hư một mảnh khổ tâm của ngài, ngài nói có đúng không?"
Quý phi tự nói tự cười: "Xem nô tì, ngài ngủ rồi còn cùng ngài nói cái này làm gì."
Quý phi nhẹ nhàng bóp chân thư giản gân cốt cho Nguyên Vũ đế, nói: "Mặc kệ người bên cạnh nói gì, tóm lại hiện tại nô tì đã có con trai dựa vào lúc về già. Có chút mong chờ trong lòng cũng không kỳ quái, chờ ngài thả Cửu hoàng tử ra ngoài, cũng nhường nô tì có thể sống cuộc sống ngậm kẹo đùa cháu. Nô tì hâm mộ Đức phi nhiều năm, bây giờ có con trai, còn hâm mộ làm gì nữa."
Ngón tay Nguyên Vũ đế giật giật, Quý phi coi như không thấy, đứng dậy khẽ gọi: "Gì tổng quản."
"Nương nương." Gì Sáng thấy quý phi nháy mắt với ông ta, ngầm hiểu: "Nương nương có gì căn dặn?"
"Gì tổng quản, bình thường thời gian bệ hạ ở chung với ngươi dài nhất, bệ hạ có nói qua, khi nào thì thả Cửu hoàng tử ra không?"
"Này..." Gì Sáng chần chờ nói: "Hồi nương nương, bệ hạ chưa nói."
"Phải không..." Quý phi than nhẹ, bất đắc dĩ nói: "Bệ hạ nha, giận dỗi như trẻ con. Cửu hoàng tử có sai cái gì đâu, bạch bạch bị đóng cửa."
Gì Sáng cười nói: "Nương nương cũng quen bệ hạ."
"Không quen ông ấy thì làm sao đây? Ông ấy là bệ hạ của ta."
Quý phi cười cười: "Thôi, bệ hạ nói sai, vậy thì sai."
Quý phi đứng lên: "Chắc là bệ hạ đã ngủ sâu rồi, để ông ấy ngủ nhiều thêm lát nữa. Trong khoảng thời gian này bệ hạ gầy đi, ta thấy cũng khó chịu."
"Nương nương nên thả lỏng, bệ hạ còn cần nương nương trấn an nhiều."
Gì Sáng vừa nói, vừa tiễn chân Quý phi ra ngoài. Tiếng nói chuyện của hai người xa dần, Nguyên Vũ đế nằm ở trên giường chậm rãi mở mắt.
Ở cửa có tiểu thái giám canh chừng, Nguyên Vũ đế không có lên tiếng gọi người, tự mình nhìn chằm chằm phía trên xuất thần.
Quý phi muốn ông ta thả Tiểu Cửu ra...
Nguyên Vũ đế bắt đầu suy tư trong lòng.
Thả hắn, hay là không thả hắn?
Tam giáp năm nay, cần Nguyên Vũ đế khâm định.
Nguyên Vũ đế ra hiệu Thụy vương đọc cho ông ta nghe, Thụy vương bắt đầu đọc, đọc suốt một buổi chiều, không biết rót bao nhiêu chén trà, phỏng chừng yết hầu cũng muốn hơi nước.
Nguyên Vũ đế nghe xong nói: "Đạt được, cao nhất, Trạng nguyên."
Gì Sáng nghĩ thầm, lần này Thụy vương đọc được ngọ văn vẻ, học công toi.
Bệ hạ khó xử Thụy vương, có ý tứ sao?
Thụy vương không lộ chút tức giận nào, đứng dậy cáo lui.
Nguyên Vũ đế nhìn thấy có chút không thoải mái.
"Hỉ nộ, không hình, ở sắc." Nguyên Vũ đế hừ lạnh.
Gì Sáng nghĩ rằng, hỉ nộ không hình ở sắc mới là oai phong của đế vương.
Đương nhiên ngoài miệng ông ta không dám nói thế, chỉ có thể khen tặng Nguyên Vũ đế: "Bệ hạ, khoa cử năm nay, triều đình lại có thêm nhiều nhân tài."
Nguyên Vũ đế gật đầu, hiển nhiên rất vừa lòng.
Văn vẻ học sinh ông ta cũng có nghe, bất quá so với lập dị ông ta càng yêu thích văn vẻ trung quy trung củ.
Văn của Trạng nguyên là biền phú tuyệt hảo, rất hợp ý ông ta.
Sau khi dán Kim bảng, trúng tiến sĩ tự nhiên phải chạy đến nơi bẩm báo.
Ngay sau đó là tổ chức Quỳnh Lâm yến, Nguyên Vũ đế cũng tham gia.
Tam giáp Kim bảng bước ra khỏi hàng tiến đến bái kiến Nguyên Vũ đế, ba người đều là thanh niên, rất được Nguyên Vũ đế tán thưởng.
"Trạng nguyên."
Nguyên Vũ đế gọi một tiếng, Gì Sáng ra hiệu cho Trạng nguyên tiến về phía trước một bước.
Gì Sáng thay Nguyên Vũ đế hỏi cuộc đời của Trạng nguyên, Trạng nguyên có nề có nếp đáp.
Gì Sáng chiếu theo lệ thường, hỏi thêm một câu: "Trạng nguyên có gì muốn nói cùng bệ hạ sao?"