Kế Thê

Chương 34 : Ân cần

Ngày đăng: 09:16 18/04/20


Ở trong lòng Thường Nhuận Chi, Lưu Đồng xuất hiện, là nhân tuyển làm trượng phu tương lai của nàng do lão thái thái chọn.



Cho nên, nàng đối với Lưu Đồng cùng đối với những người khác, từ đầu nhất định là không giống nhau.



Rồi sau đó, chờ khi nàng nhìn thấy Lưu Đồng, nàng mang theo phê phán và xem kỹ ánh mắt khi tiếp xúc với hắn.



Đầu tiên nàng cảm thấy, nam nhân này rất chân thực nhiệt tình.



Rồi sau hôm nay, nàng lại phát hiện nam nhân này mặc dù nguyện ý đi trợ giúp người, nhưng cũng cực có chừng mực.



Người như vậy, khả năng không có đại tác phẩm, lại cũng sẽ không thể sa sút bụi bậm.



Nói tóm lại, đây là một người bình thường hay bất bình vì người.



Tự bản thân Thường Nhuận Chi đưa ra kết luận như vậy, thái độ đối với Lưu Đồng liền muốn gần một ít.



Đương nhiên, nàng không có khả năng đem Lưu Đồng trở thành trượng phu tương lai, dù sao chuyện này vẫn chưa có gì. Nhưng mà, nàng có thể xem Lưu Đồng là bằng hữu.



Cho nên, khi Lưu Đồng nói tương lai nàng cũng có thể làm đương gia chủ mẫu, nàng nhịn không được ngây người.



Nhưng mà vì sao Lưu Đồng cũng ngây người?



Thường Nhuận Chi có chút nghi hoặc, không khỏi nhìn phía Lưu Đồng.



Sau khi nhìn thấy mặt hắn, thấy mặt hắn nhanh chóng biếm hồng.



“Ho ho...”



Lưu Đồng tay nắm thành quyền ho khan hai tiếng, lấy chuyện này che giấu xấu hổ, nhưng không tự chủ được tránh né đánh giá của Thường Nhuận Chi.



Thường Nhuận Chi càng nghĩ, trong lòng bắt đầu hoài nghi Lưu Đồng có phải hay không đã biết tính toán của lão thái thái.



Dù sao, lão thái thái có nói để đại tỷ đi đánh tiếng, nói không chừng Lưu Đồng đã nghe ra được cái gì?



Bằng không, hắn vì cái gì khi đối mặt với nàng, sẽ... Thẹn thùng?



Là thẹn thùng đi?
Lưu Đồng nghĩ vậy, trong lòng lại khơi dậy những chuyện cũ chồng chất.



Lúc nãy, cũng bởi vì tiếng gọi “Nhuận nhuận” kia, làm cho trong lòng gợn sóng, cũng dần dần bình tĩnh lại.



Thường Nhuận Chi thấy sắc mặt hắn không được tốt, nhất thời cũng không biết nên nói gì.



Hai người trầm mặc một lát, Thường Nhuận Chi mở miệng nói: “Cửu hoàng tử, ta ra phủ cũng đã lâu, cần phải trở về.”



Nàng đứng lên, cùng Lưu Đồng cáo biệt.



Lưu Đồng cũng đứng lên, có chút thất lạc, có chút tự mình ảo não, lại vẫn là gật đầu nói: “Ta đây sẽ chờ trà xanh của cô nương.”



Thường Nhuận Chi đáp ứng một tiếng, gọi tiểu nhị tính tiền.



Tiểu nhị lại nói đã có người trả tiền rồi, rồi sau đó nhìn về phía một tôi tớ bên người Cửu hoành tử.



“Tam cô nương mời khách, ta đến đài thọ.” Lưu Đồng cười nói.



Thường Nhuận Chi cười khổ: “Nói là ta mời khách, vậy còn để khách đài thọ?”



“Vậy xem như tam cô nương nợ ta một lần, lần sau đưa ta?” Lưu Đồng hơi nhíu mày.



Thường Nhuận Chi khóe miệng nhẹ câu: “Vốn nên là ta mời ngài, mời không thành, đó là thiếu một. Bây giờ biến thành ngài mời ta, lại là chuyện khác. Cộng lại... Nhưng là thiếu hai lần.”



“Vậy thì hai lần, ta còn buôn bán lời.”



Lưu Đồng sang sảng cười, một đường tiễn Thường Nhuận Chi ra khỏi Túy Tiên lâu, nhìn nàng đi xa mới hoàn hồn.



“Gia.” Tôi tớ bên người hắn có chút thịt đau nói: “Hôm nay ở Túy Tiên lâu tiêu phí hai mươi ba lượng bạc.”



Lưu Đồng thấp giọng, giận dữ nói: “Lần trước bất quá chỉ uống ly trà nhỏ, một cái đĩa điểm tâm, cũng bất quá hai lượng bạc... Túy Tiên lâu đồ ăn thực quý.”



Tôi tớ không khỏi nói: “Gia, ngài đây là ở đối với Thường tam cô nương kia hiến ân cần sao?”



“Hiến ân cần?” Lưu Đồng mím môi, nhớ tới lúc trước hắn còn đối với Thường tam cô nương nói, để nàng không cần đắc tội này hiến ân cần, nhất thời có chút dở khóc dở cười.