Kế Thê

Chương 356 : Bàn tán

Ngày đăng: 09:19 18/04/20


Editor: Bộ Yến Tử



___________



Mùa hạ năm Thái Xương thứ mười, Du Châu xảy ra địa chấn.



Cách mười mấy năm, rồng lại xoay người.



Ở Du Châu phần lớn là núi, địa hình phức tạp hơn nơi bị địa chấn trước đó rất nhiều, trình độ kịch liệt của địa chấn lần này, còn muốn lớn hơn cả lần trước.



Lúc bị động đất châu mục Du Châu vô cùng hoảng sợ, điềm xấu xảy ra ở nơi ông ta cai trị, cho dù ông ta toàn tâm toàn lực cứu giúp dân chúng bị thương, chờ khi tình hình bình ổn, e là ông ta cũng sẽ không có kết quả tốt đẹp gì.



Nhưng mấy năm nay, Thái Xương đế nhuận vật tế lặng lẽ cải cách triều đình, những quan viên nhậm chức bên ngoài đã không thể so sánh nổi. Sự tu dưỡng và trách nhiệm làm quan của bọn họ đủ khiến đại đa số tiền nhân chỉ lo lao mồ hôi nước mắt của dân phải cảm thấy xấu hổ.



Sau khi châu mục Du Châu kinh hoảng một phen thì nhanh chóng tập hợp mọi người, trước tiên cứu giúp dân chúng bị áp mai.



Tình hình vụ việc truyền đến kinh thành, cho dù là ra roi thúc ngựa, cũng đã qua một tháng.



Cũng may Thái Xương đế vẫn luôn chú trọng thăm dò, nghiên cứu, bên phía Quan Thiên Thai đã nghiên cứu chế tạo ra máy đo địa chấn, chuyện phía Du Châu có địa chấn, một tháng trước Thái Xương đế đã biết đến.



Nhưng dù sao thì đây cũng là đồ mới phát minh, vài năm gần đây máy đo địa chấn cũng không có động tĩnh gì, ai mà biết được biểu hiện địa chấn của chiếc máy này có phải thật sự Du Châu đã xảy ra địa chấn chứ.



Thái Xương đế thà rằng tin là có, không thể là chuyện vô ý, sau khi nhận được tin tức của Quan Thiên Thai, liền phái binh vận chuyển lương thảo và thuốc men qua đó.



Bây giờ công báo Du Châu truyền đến, chứng tỏ máy đo địa chấn này quả thực có hiệu quả.



Đáng tiếc, máy đo địa chấn chỉ có thể chỉ được vị trí địa chấn, không thể hiện được mức độ địa chấn. Mức độ thiệt hại sau địa chấn ở Du Châu đúng là làm cho người ta giật mình.




Những chuyện này đều bị Thái Xương đế nhất nhất chú ý.



Chuyện liên quan đến việc lập trữ, Lưu Đồng vẫn giữ thái độ như mấy năm trước, cực kỳ cẩn thận khi nghe Thái Xương đế nhắc chuyện lập Thái Tử.



Hắn trầm mặc hồi lâu, sau đó trả lời: “Hoàng huynh là thiên tử, lập Thái Tử hay không, lập ai làm Thái Tử, đều xuất phát từ ý định của hoàng huynh, người khác không thể xen vào.”



Thái Xương đế cười cười, trừng mắt nhìn hắn: “Lại dám tính toán thiệt hơn với trẫm nữa cơ đấy, đệ nói rõ cho trẫm, có phải hiện tại trẫm nên lập Thái Tử rồi chăng?”



Còn chuyện lập ai, trong lòng hai huynh đệ bọn họ đều rất rõ ràng.



Lưu Đồng chỉ cười trừ, không nói chuyện.



Thái Xương đế liền than nhẹ: “Trước sự không quên, sau sự chi sư, tiên đế cũng không lập Thái Tử sớm, khi lập Thái Tử thì cùng phong ngũ vương, xem như cho mấy đứa con trai đủ mặt mũi, còn làm cho người ta nảy sinh dã tâm. Trẫm cũng sợ, khi lập Thái Tử, chính là đặt Thái Tử lên chỗ cao, các hoàng tử khác nghĩ làm sao, trẫm còn xác định không xong. Chuyện nhân tâm, cuối cũng vẫn sẽ thay đổi.”



Lưu Đồng vẫn im lặng như trước, hắn biết Thái Xương đế đang cảm khái thế sự vô thường.



Những chuyện lớn thế này, cho tới bây giờ Thái Xương đế đều tự mình quyết định mà không thuận theo kiến nghị của người khác.



Cũng không biết, hắn ta sẽ chọn làm sao đây!



Sau khi từ biệt Thái Xương đế thì Lưu Đồng rời cung, khi đi được một nửa đến xe ngựa thì ngừng lại, thì ra người trong phủ đến tìm hắn.



Lưu Đồng thấy kỳ quái, bèn hỏi: “Vội vội vàng vàng đến tìm ta vì có chuyện gì quan trọng ư?”



Người tới tìm Vinh quận vương là một quản sự ngoại viện trong phủ, ông ta vừa lau mồ hôi vừa nói: “Vương gia hãy nhanh tới phủ Thường quốc công đi! Thường lão thái thái… Bà ấy về cõi tiên rồi.”