Kế Thê

Chương 67 : Bằng chứng

Ngày đăng: 09:17 18/04/20


Thường Nhuận Chi mím môi, hỏi: 



"Đại tẩu và Cửu hoàng tử phi quan hệ tốt lắm sao?"



Triệu Thanh Dao ngừng động tác trên tay, suy nghĩ một lát nói: 



"Cũng không tính là tốt lắm, bất quá chúng ta xem ra, Đừng tỷ tỷ thật là một người khéo léo, không có người chán ghét nàng. Chỉ có thể nói nàng thật biết cùng người ở chung, cũng thật biết điều hòa quan hệ với đại gia. Có nàng ở chung, mặc dù tỷ muội chúng ta xảy ra chuyện phân tranh gì đó, rất nhanh sẽ được hòa hảo."



Thường Nhuận Chi tiếp tục hỏi: 



"Nghe nói trước một ngày khi Cửu hoàng tử phi xuất giá bị ngã gãy chân... Đại tẩu có đi thăm nàng không?"



"Thăm hả? Không có." 



Triệu Thanh Dao lắc đầu: 



"Nói đến cùng nàng đã là Hoàng tử phi, thân phận không giống như trước. Với quan hệ của ta và nàng, ngược lại là không nghĩ tới nàng mới gả ra ngoài liền đệ thiếp mời đi xem nàng. Bất quá cũng có tỷ muội đưa thiếp mời qua, Đừng tỷ tỷ đều để ma ma bên người qua lại với các nàng, nói nàng tốt lắm, nói chúng ta không cần lo lắng, chờ nàng dưỡng tốt, lại tụ một chỗ vui đùa."



Triệu Thanh Dao thở dài: 



"Ai cũng không nghĩ tới vết thương của nàng sẽ chuyển biến xấu, rất nhanh buông tay rời khỏi nhân gian... Lúc nghe được tin tức này, chúng ta đều khiếp sợ."



Thường Nhuận Chi trầm ngâm không nói, gác châm tuyến vào khay trên sạp.



Triệu Thanh Dao tiếp nhận, một bên lấy tú tuyến xâu kim bên trong ra, một bên nói: 



"Đại khái là tác dụng di tình đi, bởi vì Đừng tỷ tỷ đi sớm, trên dưới phủ Phụ Quốc Công đều bi thống, chỉ có thể gửi gắm tình cảm cho nữ nhi khác ở phủ Thái tử. Vị Mạc nhũ nhân kia coi như là lấy hết vinh quang của Đừng tỷ tỷ."



Thường Nhuận Chi nhất thời bình hô hấp, một lát sau làm bộ như nghi hoặc hỏi: 



"Nghe qua đại tẩu thường lui tới cùng nhóm tỷ muội rất tốt, cần phải thập phần quen thuộc với phủ Phụ Quốc Công mới phải. Sao giống như đại tẩu rất xa lạ Mạc nhũ nhân vậy?"



Triệu Thanh Dao cả cười, đưa tay điểm nhẹ lên trán Nhuận Chi: 



"Mạc nhũ nhân kia rất giống với muội, là người tính tình hũ nút, từ nhỏ đã không thích cùng chúng ta chơi cùng một chỗ, sau này khi lớn lên cũng không thấy bóng dáng nàng. Đừng tỷ tỷ nói nàng tính tình buồn, không thích ra ngoài chơi, chúng ta tự nhiên cũng không tốt gấp gáp đi tìm nàng ngoạn, không phải sao?"



Còn có một câu Triệu Thanh Dao không dám nói trước mặt Thường Nhuận Chi.



Đến cùng thì xuất thân của Mạc nhũ nhân là thứ nữ, thật giống như Thường Nhuận Chi cũng là thứ nữ không cùng các nàng lui tới, các nàng cũng sẽ không thể cưỡng cầu. Ai đáng giá đi kết giao cùng thứ nữ chứ? (*Suy nghĩ gì vậy chứ?*)



Lời này ở trước mặt Thường Nhuận Chi, tự nhiên Triệu Thanh Dao sẽ không nói ra.



Nhưng theo lời của nàng, đã đủ để Thường Nhuận Chi hiểu rõ trong lòng, theo như suy đoán của nàng, hơn phân nửa là sự thật.
Thường Nhuận Chi vội đứng lên, ngượng ngùng nói: 



"Thuê thùa rất mệt mỏi, cổ có chút đau nhức, muội còn muốn quạt cho đại tẩu."



Nói xong liền tiếp quạt tròn trong tay nha hoàn, quạt gió cho Triệu Thanh Dao.



Triệu Thanh Dao cười nói: 



"Có nha hoàn kìa, muội không cần làm vậy."



"Không có việc gì, tả hữu muội cũng nhàn rỗi."



Thường Nhuận Chi xê dịch băng bồn tới bên người, một chút một chút quạt theo băng trong bồn toát ra lãnh khí.



Triệu Thanh Dao liền cúi đầu thêu thùa may vá, thỉnh thoảng ngẩng đầu, liền thấy Thường Nhuận Chi lại đang ngây người.



Nàng buồn cười lắc đầu, cũng không nói nhiều.



Thường Nhuận Chi đợi cho đến lúc đại ca Thường Bằng trở về, mới cáo từ rời khỏi.



Thường Bằng kỳ quái nói: 



"Nhuận Chi xảy ra chuyện gì vậy? Nhìn mất hồn mất vía."



Triệu Thanh Dao nói: 



"Thời tiết quá nóng, nàng thần du... Hôm nay thật sự buồn, phỏng chừng buổi tối muốn mưa lần nữa rồi."



Quả nhiên, thiên cương lau hắc, bắt đầu âm phong gào thét, chỉ chốc lát sau liền mưa to tầm tã.



Thường Nhuận Chi đứng dưới mái hiên, dựa vào  vách lẳng lặng nhìn đèn lồng treo dưới mái hiên lay động trong ánh sáng nhạt, lơ lửng trong màn mưa ở tây trúc.



"Cô nương..." 



Diêu Hoàng đứng ở phía sau nàng lo lắng,: 



"Việc này, hay là cô nương cứ cho rằng mình không biết đi..."



Thường Nhuận Chi chậm rãi gật đầu: 



"Hắn muốn giấu giếm, ta tự nhiên cũng sẽ không thể nói."