Kế Thê

Chương 72 : Đi qua

Ngày đăng: 09:17 18/04/20


Editor: Bộ Yến Tử



Mạc thị bệnh nặng vạn phần kỳ quái, không hề trưng triệu.



Lưu Đồng nhận được tin tức, ngựa không dừng vó chạy về phủ Hoàng tử.



Rõ ràng trước một ngày, hắn và Mạc thị ở trên bàn cơm vẫn nói nói cười cười, làm sao Mạc thị có thể đột nhiên bệnh nặng chứ?



Lưu Đồng cảm thấy thập phần kinh ngạc, trong lòng cũng rất sốt ruột.



Trở về phủ vào phòng, đi thẳng đến trước mặt Mạc thị, ánh vào mi mắt hắn, là một nữ tử cuộn mình thành một đoàn, cắn chặt răng ôm chân bị thương.



Lưu Đồng bước lên phía trước nâng nàng dậy, sốt ruột hỏi đã mời thái y chưa. Tiểu nha hoàn vội vã đáp đã đi mời, một phòng hạ nhân đều lộn xộn.



Trong lòng Lưu Đồng rất không vui, dư quang lại liên tục ném đến trên người lão ma ma bên cạnh Mạc thị, lão đứng im một chỗ bất động, sốt ruột cùng phẫn nộ nhất thời dâng trào trong lòng, Lưu Đồng một cước đạp đi qua mắng:



"Chủ tử ngươi ở chỗ này khó chịu như thế, ngươi ngược lại xem như không có quen hệ tới ngươi! Đều cút đi cho bổn Hoàng tử! Đều cút đi!"



Lão ma ma phát hoảng, vội vàng đụng đầu cấp tốc lui đi ra, còn lại bọn nha hoàn cũng không dám đợi ở đó, nối đuôi nhau mà ra.



Dù sao, khi Lưu Đồng nổi giận lên vẫn rất dọa người.



Trong phòng nhất thời chỉ còn lại phu thê hai người bọn họ.



Lưu Đồng cảm thấy cần phải lưu lại một hai người hầu hạ, đang muốn kêu hai người trở về, lúc này, hắn nghe được Mạc thị nhẹ nhàng thở ra.



Hắn ôm lấy nửa người trên của Mạc thị, lên tiếng trấn an nàng nói:



"Không có việc gì, thái y lập tức đến."



Lưu Đồng cũng không ý thức được tình huống của Mạc thị có bao nhiêu nghiêm trọng, còn tưởng rằng chỉ là không khỏe nhất thời.



Nhưng mà Mạc thị lại nhanh nhẹn bám lấy cánh tay hắn, đối hắn lắc đầu, ý bảo hắn, nàng có chuyện muốn nói.



Lưu Đồng liền dựa sát vào người nàng chút.



Mạc thị chăm chú nhìn Lưu Đồng một lát, như là dùng sức, thở hổn hển nói:



"Gia, chàng là... Người tốt."



Lưu Đồng biết vậy nên càng không hiểu, lại có chút dở khóc dở cười:



"Đã là lúc nào rồi, nói cái gì người tốt người xấu. Nàng đừng lo lắng, thái y..."



"Vô dụng."
Lấy lão ma ma kia cầm đầu hạ nhân nhất thời phủ phục dưới đất, một đám hồn bất phụ thể.



Lưu Đồng không nói hai lời, quát:



"Người tới! Đem lão điêu nô kia khấu đứng lên!"



Lão ma ma nhất thời trừng to mắt, vội lớn tiếng nói:



"Cửu hoàng tử! Ta là ma ma, vú nuôi đích xuất của phủ Phụ quốc công!"



"Ở trước mặt bổn điện hạ, ngươi lại dám tự xưng 『 ta 』?"



Lưu Đồng cười đến càng thêm □ người:



"Nói đến nói đi bất quá cũng chỉ là một nô tài, cũng dám đùa bỡn uy phong ở trước mặt bổn điện hạ, có thể thấy được, trong ngày thường đối với Hoàng tử phi ngươi có bao nhiêu kiêu ngạo! Hôm nay, mượn ngươi tới khai đao!"



Lưu Đồng vung tay lên, Hoa Trạch và Hoa Hạo liền lập tức tiến lên giữ chặt hai cánh tay lão ma ma, kéo bà đứng lên.



Xử trí xong lão ma ma, thừa lại nô tài hồi môn của Mạc thị, Lưu Đồng đều cho người thống nhất kéo dậy.



Đến phiên lão ma ma, Lưu Đồng tự mình thẩm vấn một đêm.



Đối với lời nói của Mạc thị, Lưu Đồng cảm thấy bất khả tư nghị, lại tìm không thấy nửa điểm không ổn, chỉ cảm thấy nàng nói chuyện hợp tình hợp lý.



Nếu thật là như vậy...



Trong mắt Lưu Đồng nhiễm mê mang một lát, rồi sau đó lại chuyển thành kiên định.



Hắn thẩm vấn lão ma ma cả đêm, thủ đoạn ngoan độc đều sở xuất.



Cuối cùng, Lão ma ma vẫn không thể nhịn xuống nghiêm hình tra tấn như vậy, cắn chặt răng, thành thật giao đãi.



Hết thảy những gì Mạc thị nói, đều là thật sự.



Thẩm vấn lão ma ma xong, Lưu Đồng trực tiếp cho người ta đem nàng trượng tễ(1).



Kế tiếp đâu?



Muốn hỏi Thái tử lấy lại công đạo, truy cứu tội của phủ Phụ quốc công?



A.



Lưu Đồng bật cười, đưa tay che hai mắt