Kế Thê

Chương 81 : Chuyện xấu

Ngày đăng: 09:17 18/04/20


Editor: Bộ Yến Tử



Lưu Đồng mím môi.



Phương diện đạo lý này không phải hắn không rõ, nhưng mà hắn chán ghét loại này, lợi dụng một đứa con trai, đến giám thị, cảnh cáo hoặc là cản tay một đứa con trai khác.



Thiên gia cốt nhục, chẳng lẽ thật sự không có nửa điểm ôn nhu sao?



Phụ hoàng thiên vị Thái tử hắn có thể lý giải, là đứa con trai đầu, lại do Hoàng hậu sinh ra, tự nhiên thiên vị chút.



Nhưng chuyện này phụ hoàng cũng không cần cầm một nhi tử tới làm đá kê chân cho Thái Tử, vạch sẵn con đường thậm chí là mở đường cho hắn đi á!



Đều là nhi tử, sao không thể coi mu bàn tay lòng bàn tay đều là thịt chứ, cần đãi ngộ khác biệt một cách mãnh liệt như vậy sao?



Khó trách Kỳ vương huynh bọn họ người người đều nhìn chằm chằm vị trí Thái tử, muốn thủ nhi đại chi.



Sắc mặt Lưu Đồng có chút âm trầm, Thụy vương thấy được cũng chỉ cười cười, nói với hắn: 



"Xem bộ dạng của đệ kìa, nếu để tiểu tức phụ tương lai của đệ nhìn thấy, chắc sẽ cách xa đệ đó."



Lưu Đồng vội thu hồi sắc mặt, bất đắc dĩ trừng mắt nhìn Thụy vương.



Thụy vương trái lại an ủi hắn: 



"Đừng nóng giận, chút năm như thế, đều không phải tới như vậy sao? Sớm đã thành thói quen."



Lưu Đồng cũng không tốt để nói thêm cái gì, chỉ nói: 



"Trong khoảng thời gian này ngũ ca mệt muốn chết rồi đi? Đợi lát nữa đệ trở về, sẽ cho người cầm một ít dược liệu trong phủ tới đây cho huynh nhé."



Do từ nhỏ thân thể Lưu Đồng không tốt lắm, mỗi lần Nguyên Vũ đế gặp mặt vào dịp lễ tết, sẽ ban cho Lưu Đồng ít dược liệu, nhiều năm đều không biến đổi, cứ thế ở phủ Cửu Hoàng tử của Lưu Đồng khác những phủ khác, dược liệu rất nhiều.



Chẳng sợ thân thể hắn đã sớm không còn gầy yếu như hồi nhỏ, nhưng ở trong lòng Nguyên Vũ đế, hắn vẫn là một Hoàng tử tối tăm lại hay ốm yếu.



Lưu Đồng nhớ tới chuyện cũ, đích xác giống như lời Thụy vương nói, mấy năm nay đều tới như thế.



Khinh thị của phụ hoàng, sớm đã thành thói quen.



Thụy vương không muốn cùng Lưu Đồng nói tới chuyện phiền lòng này, liền cầm hôn sự của hắn hỏi tới.



"Quý phi nương nương thu xếp, Lễ bộ bên kia muốn gánh vác à." 



Lưu Đồng nói: 



"Ngày tốt đã chọn, chọn trong năm nay."
Thụy vương có thể làm sao đây? Chỉ có thể lĩnh chỉ tạ ơn, hoài sủy một bụng bất đắc dĩ, có chút ủ rũ rời cung.



Nhưng mà Nguyên Vũ đế cho hắn nghĩ hai ngày, cũng hưu không an ổn.



Ngày thứ hai, nhận được tin tức Chúc vương và Sầm vương tới cửa hỏi thăm.



Chúc vương trời sanh tính tình lỗ mãng, vừa tới liền trực tiếp mở miệng hỏi: 



"Lão ngũ, ngươi muốn đi Hộ bộ làm việc hả?"



Đây là chuyện không có biện pháp giấu diếm, cho nên Thụy vương liền gật đầu.



Trên mặt Sầm vương nở nụ cười, nhưng trong ánh mắt lại lộ ra hung quang: 



"Còn chưa có chúc mừng ngũ ca đó."



Thụy vương cười khổ.



Chúc vương thổi lông mày trừng mắt: 



"Lão ngũ thật đúng là không lên tiếng thì thôi, bỗng nhiên nổi tiếng, từ trước không nhìn ra, ngươi còn có năng lực như vậy nha."



"Tứ ca." 



Thụy vương mặt lộ vẻ không ngờ: 



"Chuyện này không phải thần đệ đi cầu phụ hoàng đâu, tứ ca nếu như bất mãn, thần đệ cũng không có biện pháp, trừ phi tứ ca có thể làm phụ hoàng thay đổi tâm ý, như vậy thần đệ không thiếu được còn muốn nói cảm tạ với tứ ca."



"Ngươi chiếm được tiện nghi còn khoe mẽ, cùng một hình dáng với mẫu phi của ngươi."



Mẹ đẻ của Chúc vương là Tĩnh phi cùng mẹ đẻ của Thụy vương Hiển tần là chân trước chân sau có thai, lúc đó Hiển tần ở tại trong cung Tĩnh phi thờ phụ, hai người đồng thời mang thai, chuyện này tự nhiên làm Tĩnh phi không vui, Chúc vương nghe Tĩnh phi lải nhải nhiều, đương nhiên cũng có ý kiến đối với Hiển tần, còn với đệ đệ là Thụy vương cũng có phê bình kín đáo.



Chúc vương nói chuyện không dùng đầu óc, Thụy vương đã luyện thành thói quen, chính là nghe trong lời hắn nói đề cập tới Hiển tần, Thụy vương cũng lười lại cùng hắn chu toàn.



"Tứ ca nếu không có việc gì, trở về đi." 



Thụy vương thản nhiên nói: 



"Phụ hoàng hứa cho thần đệ nghĩ hai ngày, lúc này thần đệ muốn đi nghỉ ngơi."



"Ngươi!" 



Chúc vương tức giận trừng mắt nhìn Thụy vương, chỗ trán gân xanh bạo khởi, mắt thấy là muốn đi lên đánh người.