Kế Thê

Chương 89 : Minh Quang

Ngày đăng: 09:17 18/04/20


Editor: Bộ Yến Tử



Nhạc thị lấy cớ có việc, nhường không gian lại cho hai người bọn họ.



Mặt Lưu Đồng vẫn còn hồng, Thường Nhuận Chi nhắc hắn: 



"Nước trà nguội hơn rồi, có thể uống. Nếu để lạnh, thêm chút nước ấm đi."



Lưu Đồng vội bưng ly trà lên uống, liếm liếm môi, nhìn Thường Nhuận Chi nói: 



"Trước mặt di nương nàng, ta ngượng ngùng nói."



"Ừm." 



Thường Nhuận Chi cười gật đầu.



"Ta không phải là vì Mạc thị, mới muốn giải tán các nàng." 



Lưu Đồng trầm mặc một lát, nói: 



"Mặc kệ lúc đó là ai gả cho ta, ta cũng sẽ vì thê tử tương lai, an bài nữ nhân trong phủ cho thỏa đáng, miễn cho thê tử vì các nàng sinh khí thương tâm."



Thường Nhuận Chi nghiêm cẩn lắng nghe.



"Mẫu phi ta là Du quý nhân, trước khi bà vào cung, kỳ thực có thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên. Hai người nói muốn gần nhau cả đời, kết quả vị lang quân kia gặp chuyện ngoài ý muốn, qua đời. Sau đó, mẫu phi ta vào cung."



Lưu Đồng cúi đầu, giọng nói ngày càng trầm thấp: 



"Mẫu phi rất xinh đẹp, lại có phong tình khác người thường, nhận hết sủng ái của phụ hoàng. Nhưng mà, địa phương như hậu cung, hôm nay ngươi chịu ân sủng, ngày mai có thể đã bị biếm lãnh cung, thật sự trở mặt vô tình. Sự sủng ái của phụ hoàng tới nhanh đi cũng nhanh, mẫu phi của ta cũng không quá để ý. Người nói trong lòng người chỉ có một mình Minh Quang, chẳng sợ sinh hoạt như địa ngục, Minh Quang đều có thể trừ khử tất cả thống khổ và đau thương. A Duy Thì Tháp của người sẽ vĩnh viễn bảo hộ người."



Thường Nhuận Chi nghi hoặc nói: 



"A Duy Thì Tháp?"
Nàng đứng lên đi đến bên cạnh Lưu Đồng ngồi xuống, mềm nhẹ nhích lại gần người hắn, thấp giọng kiên định nói: 



"A Duy Thì Tháp sẽ phù hộ huynh."



Thân thể Lưu Đồng khẽ run lên, nhìn Thường Nhuận Chi, u lam trong nước dập dờn, như một hồ nước sâu làm người ta say mê.



Hắn hiểu rõ ý tứ của nàng.



Nàng nói với hắn, nàng nguyện ý cùng hắn đồng cam cộng khổ cả đời.



Lưu Đồng kìm lòng không đậu vươn tay, chậm rãi ôm nàng vào lòng.



Đây là cái ôm ấp đầu tiên của bọn họ, nhưng không phải đột ngột, ở bên người xem ra, ngược lại tự nhiên rất tốt đẹp.



Diêu Hoàng lặng yên lui ra, Ngụy Tử hưng phấn  lôi kéo ngón tay nàng vào phòng trong, cấp thiết nháy nháy mắt.



Diêu Hoàng bất đắc dĩ trừng mắt nhìn nàng, ngón trỏ so trên môi nhẹ giọng hư một tiếng: 



"Đừng ầm ĩ."



Ngụy Tử liên tục gật đầu, mặt đỏ ửng.



Lưu Đồng ở lại thôn trang hai ngày, mỗi ngày thức dậy sẽ đến gặp Thường Nhuận Chi, bất luận Thường Nhuận Chi đi chỗ nào, làm cái gì, hắn đều làm bạn một bên.



Cho nên người trong thôn đều biết đến, trong tiểu thôn của địa chủ cô nương có vị hôn phu tương lai tới chơi.



Nhóm đại cô nương hay nàng dâu nhỏ đều vội vàng đến xem náo nhiệt, muốn nhìn thử nam nhân xứng đôi với Thường Nhuận Chi lớn lên có hình dạng gì.



Chờ gặp qua Lưu Đồng, bọn họ ở mặt ngoài tự nhiên xưng hắn tuấn tú lịch sự, dáng vẻ đường đường, nhưng thầm kín lại nói thầm, nam nhân kia sợ là có huyết thống ngoại tộc đó nha.



Nhưng khi thấy Thường Nhuận Chi và Lưu Đồng nói chuyện, trong mắt hàm ý cười, chuyện họ nói thầm bị gắn gượng nuốt xuống.