Kẻ Thù Của Tôi Vừa Ngọt Ngào Vừa Dính Người

Chương 7 :

Ngày đăng: 12:36 30/04/20


Cha Thiệu bận bịu công việc của công ty, Thiệu đại thiếu vừa bận học tốt nghiệp vừa bận học hỏi sự vụ trong công ty, hai người đều bận tối mày tối mặt, rất ít khi ăn cơm ở nhà.



Trên bàn ăn, Tiền Văn Kiệt vui vẻ uống canh, Thiệu Hiển dùng cái thìa nhỏ chậm rãi thưởng thức, liếc qua đã thấy Trần Bách Châu uống cạn một hớp trong hai giây đồng hồ, không khỏi hiếu kỳ hỏi: "Cậu sao vậy?"



Trần Bách Châu không tiện trả lời, nhưng lại không muốn nói dối Thiệu Hiển, không thể làm gì khác ngoài nhỏ giọng nói: "Uống rất ngon."



"Uống ngon cũng không nên uống nhiều, chừa chút bụng ăn cơm." Thiệu Hiển sợ cậu uống nhiều rồi sẽ ăn cơm không ngon.



Ba ngày không ăn bữa chính, không thể để bị đói bụng như vậy nữa.



Tất nhiên Trần Bách Châu sẽ ngoan ngoãn nghe lời.



Trước đây cậu cũng bị bỏ đói mấy ngày, sau đó thực sự không nhịn được nữa, thừa dịp Trần Dục ngủ, hơn nửa đêm lén lút chạy vào phòng bếp kiếm đồ ăn.



Không may, Trần Dục không ngủ, thâu đêm rình cậu, chờ khi nào phát hiện tiếng động sẽ trừng phạt cậu.



Cách trừng phạt chính là nhét nghẹn họng bánh bao, thiếu chút nữa cậu bị nghẹn chết, cũng thiếu chút nữa mà no chết.



Bị đói mấy ngày, dạ dày dĩ nhiên không chịu được dằn vặt như vậy, cậu đau một ngày một đêm, rốt cuộc vẫn không chết được.



Một bàn đầy ắp thức ăn.



Thiệu gia rất ít khi phô trương lãng phí, món ăn đều rất tầm thường, nhưng mùi vị lại không hề tầm thường, Tiền Văn Kiệt mới vừa ăn một miếng, liền không nhịn được cất tiếng khen: "Dì Thái, đồ ăn nhà dì ngon lắm luôn!"



Thái Nhã Lan ôn nhu cười cười, "Vậy sau này thường xuyên đến đây ăn đi, Tiểu Châu cũng đến nha."



Khó lắm con trai mới kết được bạn, bà cực kì hoan nghênh.



Tiền Văn Kiệt gật đầu liên tục, không sợ về nhà sẽ bị mẹ la mắng.



Trần Bách Châu gật gật đầu, cảm kích nói: "Cảm ơn dì Thái."



Thái Nhã Lan xã giao cùng các bậc phụ huynh thường xuyên, những chuyện liên quan đến Trần gia bà biết nhiều hơn so với Thiệu Hiển, trước kia không có tư cách quản, bây giờ dùng cái cớ này, chỉ hy vọng Trần Bách Châu có thể chịu ít những ngày khổ sở hơn.



"Hiển Hiển, mai là thứ hai, nhớ dậy sớm một chút, mama đưa con tới trường." Thái Nhã Lan nhắc nhở một câu, nhìn về phía Trần Bách Châu, "Tiểu Châu học cùng lớp với Hiển Hiển, hay là hôm nay ở lại nhà dì, ngày mai đi học cùng nhau luôn."



Trần Bách Châu xiết chặt đôi đũa, không biết trả lời như thế nào.



Thiệu Hiển và dì Thái đã đối xử quá tốt với cậu, cậu còn tham lam ở lại sao?



"Tiểu Châu, con xem, Hiển Hiển không có bạn bè, ngày nào cũng một mình đến trường cô đơn đáng thương đến nhường nào, con giúp dì chơi với bạn ấy được không?" Thái Nhã Lan nói xong liếc mắt nhìn Thiệu Hiển.


"Không cần bàn tay nữa hả?" Hắn đi vài bước tới, giằng lấy quần áo.



Quần áo ướt đầm đìa, nước chảy như mưa trên đất, một tiếng lại một tiếng, tan nát đập vào thành châu.



"Trần Bách Châu, móng tay của cậu bị thương đó, cậu không biết sao?" Sắc mặt Thiệu Hiển âm trầm, thật sự có chút tức giận.



Thân là Thiệu gia nhị thiếu, từ nhỏ đến lớn thuận buồm xuôi gió quen rồi, không ai dám làm cho hắn không vui, người ngoài làm cho hắn hao tốn sức lực nhất cũng chỉ có Phó Bách Châu.



Tuy là kẻ thù, nhưng không thể không nói, hắn coi trọng Phó Bách Châu.



Cái coi trọng này là gì, không ai nói rõ được. Nhưng Thiệu Hiển không nghe lọt tai người khác chửi bới Phó Bách Châu, Phó Bách Châu chỉ có mình hắn được mắng.



Tiền Văn Kiệt vẫn hay châm biếm hắn, dựng lên cả một câu chuyện yêu đương cẩu huyết của mấy nhóc sinh viên.



Thiệu Hiển không cảm thấy đây là yêu đương, chẳng qua hắn cảm thấy giao chiến cùng Phó Bách Châu rất sảng khoái thôi.



Về cái phần nói Phó Bách Châu không đủ tư cách tranh chấp với hắn, bọn họ cũng có tư cách gì mà xoi mói bình phẩm cậu ấy?



Hiện tại, phiên bản thu nhỏ của Phó Bách Châu đang đứng trước mặt hắn, tuy bây giờ cậu họ Trần, sức lực còn nhỏ yếu, nhưng cậu đã nằm trong phạm vi bảo vệ của Thiệu Hiển, hắn không cho phép người khác giày xéo, cũng không cho phép Trần Bách Châu tự chà đạp mình.



Trần Bách Châu thấy hắn mặt mày tối sầm lại, bỗng chốc cực kỳ hổ thẹn lại bất an, ngập ngừng nói: "Xin lỗi, xin lỗi, tôi không nên giặt quần áo..."



"Không phải mắng cậu không nên giặt quần áo, mà là so với giặt quần áo, tay của cậu quan trọng hơn, huống chi là trong nhà có máy giặt, không tới phiên cậu tự giặt."



Hắn nói, cầm quần áo thu vào trong chậu, định tự mình bê đi.



Thiệu gia chưa bao giờ nuôi dạy công tử bột, tuy hắn là Thiệu nhị thiếu, nhưng tất cả những điều cần thiết, đều phải biết làm.



"Tôi, tôi tự bê!" Trần Bách Châu vội vàng muốn cướp lại cái chậu.



Thiệu Hiển thấy cậu gấp đến sắp khóc, tâm lý nghẹn lại, không tự chủ đưa chậu trả về.



Nghe đâu đó có người nói cậu ta thích chảy nước mắt bẩm sinh, vì kiếp trước Phó Bách Châu sắc lạnh như dao, làm hắn không thể tin, nhưng bây giờ, bỗng nhiên có chút tin rồi.



Không còn là Trần Bách Châu, Phó Bách Châu đã khóc bao nhiêu lần?



---



Ka: Có chương mới rồi nè -imei_lee-



Cô đừng tuyệt vọng quá:<<