Kẻ Trộm Mộ

Chương 19 : Mê cung trùng trùng

Ngày đăng: 21:02 20/04/20


Type: Nhược Vy



Tôn Kim Nguyên hơi cau mày lại, đưa tay lên vân vê chiếc cằm không râu, sau một hồi trầm tư bèn nói với chúng tôi: “Dựa vào hai tờ giấy này, ít

nhất chúng ta cũng có thể đưa ra được mấy kết luận như sau:



Đầu

tiên, vào thời nhà Nguyễn, con xén tóc khổng lồ này đã xuất hiện rồi,

hơn nữa, ngay từ khi đó, nó đã có kích thước cực lớn. Tất nhiên, suy

luận này về cơ bản chỉ là thừa thãi, hơn nữa cũng không có quá nhiều ý

nghĩa.



Thứ hai, các cậu xem này, trên cổ con xén tóc khổng lồ này quả thực có một đoạn xích sắt, chắc hẳn nó đã cắn đứt xích sắt rồi chạy trốn ra ngoài. Mà dựa theo ghi chép trên tờ giấy kia thì nó vốn bị trói trước mộ Lương Vương. Như thế, mộ Lương Vương thực sự là có tồn tại,

hơn nữa còn cách chỗ chúng ta hiện giờ không quá xa.



Thứ ba, vị

Lương Vương này là Lương Vương của triều đình nhà Nguyên. Tớ nhớ là

trong Đại Minh khai quốc anh hùng truyện có nói rằng vào năm Hồng Vũ thứ mười lăm, Lam Ngọc và Mộc Anh đã vâng lệnh Hoàng đế Chu Nguyên Chương

đi tấn công thành Côn Minh ở Vân Nam. Nhưng khi đó, Lương Vương đã vơ

vét toàn bộ vàng bạc kho báu trong thành rồi dẫn quân bỏ đi. Nghe người

trong thành nói thì lão đã trốn đến núi La Tàng, song Mộc Anh đã phái

người vào trong núi lùng sục suốt mấy tháng trời mà vẫn chẳng thấy tung

tích lão đâu.



Cuối cùng, tờ giấy trắng này được cất giấu ở một

nơi kín đáo như thế, vậy thì nó tuyệt đối không thể là một tờ giấy trắng bình thường được, chúng ta bây giờ chỉ là chưa phát hiện ra điều cơ mật ẩn bên trong đó mà thôi. Có lẽ đúng như lời Tiên Dao nói, nó là vô tự

thiên thư cũng chưa biết chừng, Bây giờ, cậu tạm thời hãy cất nó đi, đến lúc cần dùng tới, chúng ta tự khắc sẽ biết tác dụng của nó là gì thôi.”



Tôi gấp cả hai tờ giấy có chữ và không có chữ kia thật cẩn thận rồi nhét

vào trong túi áo, sau đó nói với Tôn Kim Nguyên: “Nghe cậu nói thế, tớ

có cảm giác như thắng lợi đang ở ngay trước mắt vậy. Cậu đã nắm chắc

được như thế rồi, vậy tớ cũng không buồn nản nữa. Chờ sau khi vết thương của cậu đỡ hơn, chúng ta có thể tiếp tục xuất phát được rồi.”



Tôn Kim Nguyên xua tay đứng dậy, nói: “Khỏi cần, tớ đâu có đi lại bằng tay, chúng ta cứ đi luôn bây giờ cũng được.”
hiệu vào mỗi cửa hang mà chúng ta đi qua, các cậu nhớ phải cẩn thận

đấy.”



Lời của Tôn Kim Nguyên làm trái tim tôi như nhảy lên tới

tận cổ họng, chúng tôi vừa chiến đấu với một con xén tóc thành tinh

xong, bây giờ lại chui vào một mê cung chẳng rõ nông sâu thế nào, quả

đúng là vừa mới ra khỏi hang hổ thì đã gặp ngay miệng sói. Nói thực

lòng, phải đi lại trong mê cung thế này còn chẳng bằng đương đường chính chính chiến đấu với một con quái vật hữu hình, bởi vì như thế, bạn ít

nhất còn có thể nhìn thấy nó, sờ thấy nó, còn ở trong mê cung thì bạn

chẳng biết kẻ địch của mình là ai, cũng chẳng biết có những cơ quan cạm

bẫy nào đang chờ đợi mình, mà điều đáng sợ nhất là rất có thể bạn sẽ bị

nhốt ở đây mãi mãi, không thể đi ra ngoài được.



Lần này chúng tôi hết rẽ trái rồi lại chuyển sang rẽ phải nhưng sau khi đi bừa qua mười

mấy ngã rẽ vẫn không nhìn thấy ký hiệu nào mà Tôn Kim Nguyên để lại,

điều này khiến chúng tôi không kìm được phát rồ lên, nhủ thầm: Địa đạo

này rốt cuộc lớn đến chừng nào? Ở đây rốt cuộc có bao nhiêu ngã rẽ chứ?



Đứng trước một ngã ba đường, Vương Tiên Dao vừa thở hồng hộc vừa nói: “Không ổn rồi, tớ sắp phát điên lên mất rồi. Còn nhớ hồi nhỏ, bố tớ từng dẫn

tớ đi chơi trò mê cung trong công viên, tớ không tìm được đường ra, đã

nôn nóng đến phát khóc. Từ đó về sau, tớ không bao giờ dám chơi trò này

nữa, không ngờ hôm nay lại gặp phải một mê cung thực sự thế này, sao số

tớ xui xẻo thế nhỉ?”



Thấy Vương Tiên Dao bi quan như vậy, tôi bất giác không đành lòng, liền an ủi: “Tục ngữ có câu trời không tuyệt

đường người, lần trước dù gặp phải biết bao nguy hiểm nhưng đến cuối

cùng, chúng ta vẫn hóa nguy thành an đấy thôi. Hơn nữa, chúng ta còn có

Kim Nguyên nữa cơ mà, cậu ấy nhiều tài vặt lắm, chưa biết chừng lại có

thể đưa chúng ta ra ngoài luôn bây giờ ấy chứ!” Dứt lời, tôi liền đưa

mắt qua nhìn Tôn Kim Nguyên. Kỳ thực tôi cũng muốn nhận được câu trả lời khẳng định từ miệng cậu ta, vì tôi bây giờ nào phải là không nôn nóng.



Tôn Kim Nguyên nói: “Cứ đi tiếp xem thế nào thôi, lần này chỉ e tớ cũng chẳng làm gì được.”