Kẻ Trộm Mộ

Chương 21 : Khám phá cơ quan

Ngày đăng: 21:02 20/04/20


Type: Lê Trang



Nghe Tôn Kim Nguyên nói cậu ta cũng chẵng có cách nào khác, tôi không kìm

được lộ rõ vẻ nôn nóng. “Nói suốt từ nãy tới giờ, hóa ra chúng ta vẫn

phải chịu chết ở trong này ư?”



Tôn Kim Nguyên nói: “Ít nhất thì cho

đến bây giờ, tình hình là như vậy, trừ phi các cậu bằng lòng theo tớ

liều một phen. Nếu may mắn tránh khỏi cửa Tử, chúng ta nhất định sẽ tìm

ra cách thoát khỏi nơi này’.



Tôi nói: “Ý cậu là nếu không liều

chết thì chết chắc không sai, còn nếu liều thì chỉ có một phần sáu khả

năng là tất chết đúng không? Vậy thì ngay cả kẻ ngốc cũng biết là phải

lựa chọn thế nào rồi.”



Tôn Kim Nguyên gật đầu, nói: “Thường có

lời rằng vận mệnh nằm ngay dưới bàn chân chúng ta, nếu đã lựa chọn con

đường này thì chúng ta cần phải có sẵn sự chuẩn bị về mặt tâm lý, tính

toán trước các khả năng mới được. Nhìn tình hình bây giờ, đây quả thực

là con đường duy nhất của chúng ta rồi.”



Vương Tiên Dao nói: “Nếu vận mệnh đã an bài là chúng ta sẽ phải chết ở nơi này, vậy thì cũng

đành chịu thôi, chỉ có thể đi bước nào tính bước đó. Tớ cũng quen mấy

người trộm mộ, bọn họ kỳ thực đều phải lăn lộn trên lằn ranh sống chết

mới có được chút thu hoạch. Đám giặc cướp vốn sống cuộc sống trên đầu

đao lưỡi kiếm, còn những người trộm mộ thì phải sống những ngày tháng

giữa vô số xác người, chúng ta chỉ cần hiểu rõ điều này là được. Tuy tớ

cũng vô cùng lo lắng nhưng ngay từ khoảnh khắc quyết định đi cùng bọn

cậu, tớ đã biết rằng mình ắt sẽ phải trải qua những chuyện như thế này

rồi, do đó, các cậu không phải lo cho tớ, cứ việc phóng tay mà làm.”



Bài giảng về tư tưởng của Vương Tiên Dao quả thực không tệ chút nào, chỉ

bằng mấy câu nói đã làm người ta sục sôi đấu chí. Lúc này tôi cũng đã

bắt đầu có chút lòng tin, vì xác suất năm trên sáu thực sự là không hề

nhỏ. Tôn Kim Nguyên đưa tay cầm lấy bức hình Âm Dương Lục Hợp mà Vương
ánh sáng màu vàng tạo thành, có điều chỉ sau nháy mắt, hình chữ nhật ấy

đã lại trở nên rối loạn ngay. Tôi vội gọi bảo hai người kia chiếu lại

đèn pin về hướng vừa rồi, sau một lúc điều chỉnh, hình chữ nhật kia lại

một lần nữa xuất hiện. Bởi vì các bức tường đá cẩm thạch trắng ở đây có

thể phản chiếu ánh sáng, do đó những ánh đèn chiếu xéo lên đó đã phản

chiếu lên một bức tường khác, rồi lại phải phản chiếu lần nửa. Cuối

cùng, khi tất thảy ánh sáng cùng dừng lại trên một bức tường thì đã hình thanhg nên một hình chữ nhật, mà ô cửa sổ trời tại nơi không lát đá cẩm thạch trắng trên đỉnh đầu chúng tôi thì vừa hay biến thành một điểm đen nằm ở trung tâm của hình chữ nhật ấy. Kích thước của hình chữ nhật vừa

hay xấp xỉ với kích thước của cánh cửa đá vừa rồi, khiến người ta không

kiềm được thầm nghĩ liệu chăng nó cũng là một loại cửa đá?



Tôn Kim Nguyên nói: “Lẽ nào nơi này mới là cơ quan thực sự?”



Cậu ta đưa chiết đèn pin trong tay cho tôi, bảo tôi giữ nguyên vị trí của

chiếc đèn, còn mình thì chạy tới bên cạnh hình chữ nhật kia bắt đầu

nghiên cứu. Cậu ta gõ thử vào hình chữ nhật, thấy không có những tiếng

“cộc cộc” vọng ra, chứng tỏ bên trong không rỗng, không ẩn chứa bất kỳ

con đường ngầm nào cả. Sau đó cậu ta lại lần mò tìm kiếm theo đường phản chiếu của bốn luồng ánh sáng, nhưng vẫn chẳng phát hiện ra khe hở nào,

dùng sức đẩy cũng không có tác dụng gì cả.



Nhìn cậu ta không

ngừng lọ mọ, tôi bất giác nôn nóng, thêm vào đó lại phải giữu mãi một tư thế nên đã mỏi nhừ cả hai tay, bèn hét to lên với cậu ta: “Đã tìm thấy

gì chưa thế? Cậu thử nghiên cứu điểm đen ở chính giữa đi, tớ thấy nó

giống với cái nút tắt mở trên ti vi nhà tớ lắm!”



Nghe tôi hét lên nhue vậy, Tôn Kim Nguyên bèn đưa tay ấn thử vào cái điểm đen kia. Chỉ

nghe tiếng “rắc” một tiếng, gian phòng đá bắt đầu lung lay dữ dội. Tôn

Kim Nguyên vộ hô lên: “Động đất rồi, mau tránh vào trong góc đi!”



Tôi và Vương Tiên Dao vội vàng vứt chiếc đèn pin trong tay đi, ôm đầu chạy

tới ngồi xổm ở góc tường, Tôn Kim Nguyên thì nằm rạp xuống ở một góc

tường khác. Một lúc sau, cơn rung lắc rốt cuộc đã qua đi, gian phòng đá

không hề sụp xuống như trong tưởng tượng của chúng tôi. Sau khi xác định là không có việc gì, chúng tôi bèn nhặt đèn pin lên, chiếu về phía bức

tường có hình chữ nhật vừa rồi, thấy những phiến đá cẩm thạch trắng ở vị trí của hình chữ nhật đó đã biến mất, thay vào đó là một cửa hang tối

om, từ bên trong không ngừng thổi ra những cơn gió lạnh ngắt.