Kẻ Trộm Mộ
Chương 43 : Tiếng gọi của hồn ma
Ngày đăng: 21:03 20/04/20
Type: Nghiêm Anh
Nói tới đây, Tôn Kim Nguyên không kìm được lộ vẻ khó hiểu hỏi tôi: “Vân Sơn, cậu nói thật đi, lúc đó có phải cậu đang ở chỗ núi thây không vậy?”
Tôi suy nghĩ một chút, thấy luồng ánh sáng màu trắng mà mấy người Tôn Kim Nguyên nhìn thấy rất có thể chính là do tráp pha lê phát ra khi cứu tôi, mà khi bọn họ tới gần núi thây thì rất trùng hợp, chính là thời điểm mà tôi đang chạy như bay về hướng hạ du của dòng sông ngầm, vậy nên ánh sáng chiếu ra từ tráp pha lê mới mờ dần, cuối cùng thì tắt hẳn.
Tôn Kim Nguyên nghe xong phân tích của tôi thì thoáng lộ vẻ trầm ngâm, sau đó nói: “Là như vậy ư? Thế thì đúng là trùng hợp quá! Có điều tớ vẫn còn một chuyện chưa hiểu lắm. Đó là sau khi rời khỏi núi thây, ba người bọn tớ cũng chạy như bay dọc theo dòng sông ngầm, chẳng bao lâu sau đã nhìn thấy cậu. Lúc đó hình như cậu đang nằm trên mặt đất, bọn tớ cứ nghĩ cậu đã xảy ra chuyện, liền vừa chạy về phía cậu vừa gọi to tên cậu. Nhưng sau khi nghe thấy những tiếng gọi ấy, cậu liền giống như phát điên, rõ ràng là đang gọi lại tên của ba người bọn tớ, thế mà lại tiếp tục chạy về phía trước. Rất có thể lúc đó cậu cũng giống như bây giờ, căn bản không nghe thấy tiếng gọi của bọn tớ, cho nên tớ mới nói là cậu không phải nghễnh ngãng lần đầu tiên.”
Nghe xong những lời này của Tôn Kim Nguyên, đầu óc tôi bất giác trở nên tê dại. Rồi tôi chợt nhớ tới một vấn đề nghiêm trọng khác, bèn hỏi: “Phải rồi Kim Nguyên, không lâu trước đây, có phải các cậu từng dùng máy bộ đàm gọi tớ không? Còn nữa, khi tớ nằm trên mặt đất thì quả thực đã nghe thấy có người gọi tớ, nhưng âm thanh không phải vang tới từ phía sau mà rõ ràng là từ phía trước, hơn nữa tớ chỉ nghe thấy tiếng của Tiên Dao thôi, không hề nghe thấy tiếng của cậu và anh gầy.”
Tôn Kim Nguyên nghe tôi nói thế thì tỏ ra vô cùng sợ hãi, lắp bắp hỏi: “Cậu... cậu nói cái gì cơ? Máy bộ đàm? Cậu hãy kể cho bọn tớ nghe xem cậu đã gặp phải những chuyện gì đi, mà đừng có dọa tớ đấy nhé!”
Lại là hai thứ đó, mẹ kiếp, kể từ khi đoạt được hai món thần khí này, tôi chưa từng được may mắn chút nào, trong lòng chỉ hận không thể lập tức hủy chúng đi, khiến chúng không bao giờ có thể hại người được nữa. Tôn Kim Nguyên thấy tôi định đập tráp pha lê cùng dạ minh châu xuống đất thì vội vàng ngăn lại, đồng thời nôn nóng nói: “Cậu đừng có làm bừa như thế chứ, cậu nghĩ hai món bảo bối này là của một mình cậu ư? Cậu đừng quên, nói gần một chút thì bốn người chúng ta đã phải liều mạng mới có thể đoạt được chúng, còn nói xa hơn thì có bao nhiêu người đã vì chúng mà mất mạng chứ? Cậu đã nhìn thấy mấy ngọn núi thây kia chưa, những con người đó đều bị hai thứ này hại đấy, cậu cứ thế mà đập vỡ chúng đi há chẳng phải là hời cho chúng quá hay sao? Hơn nữa, chúng đều là thần khí đấy, cậu nghĩ mình có thể phá hỏng được chúng hay sao? Lẽ nào cậu đã quên ngay cả thanh đao cổ chém sắt như bùn kia cũng chẳng thể khiến tráp pha lê sứt mẻ lấy một miếng?”
Lời của Tôn Kim Nguyên xem ra cũng có lý, ngay đến thanh đao cổ sắc bén kia mà còn chẳng chém vỡ được tráp pha lê, vậy thì độ cứng của nó chắc hẳn chẳng kém kim cương là bao. Nhưng tôi thật sự không hiểu nổi, nếu con ma nữ kia muốn có được tráp pha lê và dạ minh châu thì tại sao không trực tiếp đoạt lấy mà phải làm ra nhiều chuyện như thế làm gì? Rõ là quá rắc rối!
Anh gầy giải thích với chúng tôi: “Bởi vì trên người cậu có bùa Mô Kim, ma quỷ không thể đến gần được, cho nên con ma nữ đó chỉ có thể pháp thuật quấy nhiễu cậu, khiến thính giác của cậu có vấn đề, sau đó từ từ dụ cậu đến nơi này. Cũng may là trên người cậu có bùa Mô Kim đấy, bằng không thì không chỉ có vậy thôi đâu, thậm chí còn có khả năng cậu đã bị con ma nữ đó khống chế toàn bộ thân thể, mà cho dù cô ta có nhập vào người cậu thì cũng chẳng phải là chuyện gì quá kỳ lạ cả.”
Tôi không kìm được căm phẫn nói: “Xem ra con ma nữ đó cũng chẳng có lòng dạ gì tốt đẹp, tôi nhất định phải mở quan tài của cô ta ra, sau đó đập nát xác của cô ta, khiến cô ta vĩnh viễn không thể siêu sinh.”
Anh gầy lập tức khuyên can tôi: “Cậu đừng có hành động lỗ mãng, chuyện không đơn giản như cậu nghĩ đâu. Nếu con ma nữ đó chỉ đơn thuần muốn đoạt lấy thần khí từ trong tay cậu, vậy nó đã chẳng cần cứu cậu làm gì, chỉ việc để con quái thú kia ăn thịt cậu rồi mang thần khí đi là được. Tôi thấy cô ta đưa cậu tới nơi này có thể còn là vì nguyên nhân khác, chúng ta cứ nên từ từ nghiên cứu trước đã.”