Kẻ Trộm Mộ
Chương 6 : Gian phòng bí ẩn
Ngày đăng: 21:02 20/04/20
Type: Quỳnh Bùi
Thật đúng như câu nói “họa vô đơn chí, phúc bất trùng lai”(*), chúng tôi vừa mới thoát khỏi cương thi và cù sưu, thì lại đến Vương Tiên Dao xảy ra
chuyện. Tôi và Tôn Kim Nguyên đều vô cùng nôn nóng, vội bò rạp xuống bên miệng hang mà hét to: “Vương Tiên Dao, Vương Tiên Dao!” Nhưng ngoài
tiếng vọng ra thì chẳng có âm thanh nào khác từ dưới hang vọng lệ.
(*) Họa vô đơn chí, phúc bất trùng lai: có nghĩa là tai họa không chỉ đến một lần, còn điều may mắn thì chẳng có lần hai.
Dưới hang đen thui như mực, chẳng thể nhìn ra sâu đến chừng nào. Có lẽ Vương Tiên Dao sau khi rơi xuống đã ngất đi nên không nghe thấy tiếng gọi của chúng tôi, hơn nữa ở cái nơi chết tiệt này, ai mà biết được dưới hàng
có thứ gì kỳ quái khác không cơ chứ? Cho nên, cứ phải mau chóng tìm cách cứu cô ấy lên mới được.
Nghĩ tới Vương Tiên Dao lúc này vẫn đang bị thương tôi không thể nào đợi thêm được nữa, bèn nói với Tôn Kim
Nguyên: “Tớ phải xuống dưới đó xem sao, cậu cứ ở đây đợi tớ là được
rồi.”
Tôn Kim Nguyên không đáp mà hỏi ngược lại: “Cậu định xuống đó thế nào?”
Tôi bình than nói: “Chuyện không thể chậm trễ, Tiên Dao bây giờ rất có thể
đang gặp nguy hiểm, tớ sẽ nhảy thẳng xuống dưới đó.” Dứt lời, tôi liền
chuẩn bị nhảy.
Tôn Kim Nguyên vội bước lên ngăn tôi lại, sau đó
trầm giọng nói: “Đừng có lỗ mãng! Cậu còn chưa biết cái hàng này sâu tới mức nào, lỡ như nó rất sâu, cứ thế nhảy xuống chẳng phải là tự tìm
đường chết ư? Hơn nữa, nếu cậu nhảy vào người Tiên Dao, cô ấy sẽ càng bị thương nặng thêm mà thôi.”
Nghe thấy thế, tôi bèn tự tát mình
hai cái, thầm mắng bản thân nhất thời bộp chộp, thiếu chút nữa đã làm
hỏng chuyện. Sau một thoáng trầm ngâm, tôi cất tiếng hỏi Tôn Kim Nguyên: “Vậy theo cậu thì chúng ta nên làm thế nào đây?”
Tôn Kim Nguyên
vừa mở chiếc ba lô của cậu ta ra vừa nói: “Bây giờ, chúng ta cần tìm một sợi dây thừng, sau đó tớ bám vào sợi dây thừng đó leo xuống dưới, cậu
thì chở ở trên này. Sau khi tớ tìm được Tiên Dao, cậu sẽ kéo cô ấy lên
trước, tiếp đến thì kéo tớ.”
“Dây thừng?” Tôi nhìn Tôn Kim Nguyên vẻ nghi hoặc.
Tôn Kim Nguyên không trả lời tôi, chỉ lẳng lặng lấy từ trong ba lô ra một
lưỡi dao quân đội Thụy Sĩ, sau đó đi vào rừng, không lâu sau thì lôi ra
một cuộn dây mây khá dài. Tôi lập tức giật mình bừng tỉnh, không kìm
được hỏi bằng giọng thán phục: “Sao cậu lại mang cả dao theo vậy?”
Tôn Kim Nguyên dùng dao cắt những chiếc lá trên cuộn dây mây đi, chẳng buồn ngẩng đầu lên, bình thản đáp: “Dao cũng là một vật phẩm thiết yếu để
“Bọn tớ chặt dây mây thả xuống dưới hố, sau đó trèo xuống dưới tìm cậu, ai
ngờ được nửa đường thì dây mây bị thứ gì đó làm đứt, thế là bọn tớ bị
rơi xuống dưới này, hơn nữa còn rơi rất mạnh, chẳng được ngồi thảm bay
như cậu đâu. Có điều, bây giờ chúng ta đều bị kẹt ở đây, trèo lên trên
thì rõ ràng là không được rồi, chỉ có cách tìm đường khác thôi.” Tôn Kim Nguyên nói.
Dựa vào ánh sáng tỏa ra từ chiếc bật lửa, tôi đưa
mắt ngó quanh bốn phía, thấy nơi này khá rộng rãi và vuông vắn, chiều
dài và chiều rộng đều chừng ba, bốn trượng(*) cao bằng hai người đứng
chồng lên nhau, các bức tường đều được mài nhẵn bóng, không giống do tự
nhiên hình thành nên mà như là một gian phòng đã do con người tạo ra
vậy. Căn phòng đá này hoàn toàn trống trải, trên mặt đất phủ một lớp bụi rất dày, chẳng rõ đã bao nhiêu năm tháng không có người qua lại rồi.
(*) Trượng là một đơn vị đo chiều dài cổ của Việt Nam và Trung Quốc. Nó nằm trong các đơn vị đo độ dài cổ theo hệ thập phân dựa trên một cây thước cơ bản. Một trượng bằng mười thước, tức là khoảng bốn mét.
Vương Tiên Dao chợt kêu lên kinh hãi: “Đó là cái gì vậy?”
Chúng tôi cùng nhìn về hướng cô nàng chỉ, thấy hình như có một người đang
ngồi tựa lưng vào góc tường. Vừa rồi, vì chỉ tập trung nhìn vào chỗ khác nên chúng tôi mới không để ý tới một nơi mà ánh sáng bị che khuất như
thế. Nhìn từ xa, chỉ thấy người đó ngồi khoanh tròn hai chân, lưng tựa
vào tường, giống như một khối đá chẳng hề động đậy, toàn thân đều vận
quần áo màu đen, ngay đến khuôn mựt cũng dùng một miếng vải đen che kín, chỉ để lộ hai con mắt, lúc này đang nhìn chằm chằm vào nhất cử nhất
động của mấy vị khách không mới là chúng tôi đây.
Vương Tiên Dao
sợ giật nẩy mình, vội trốn sau lưng tôi không dám ló đầu ra. Tôi và Tôn
Kim Nguyên ngơ ngác nhìn nhau, không biết nên làm sao cho phải, cuối
cùng vẫn là Tôn Kim Nguyên run giọng lên tiếng trước: “Xin… xin chào,
anh hai? Chị hai? Xin chào! Ba đứa bọn em đang dạo chơi trong khe núi
thì không may rơi xuống cái hang này, không biết phải đi tiếp thế nào
nữa, mong anh hay chị có thể chỉ cho bọn em một con đường sống, ơn đức
này bọn em ngày sau nhất định sẽ dốc sức báo đền, dù phải lên núi đao
xuống biển lửa cũng quyết chẳng từ nan.” Nói rồi liền buông thõng tay,
đứng im chờ người đó trả lời, nhưng chờ suốt hồi lâu mà vẫn chẳng thấy
đối phương có động tĩnh gì, Tôn Kim Nguyên bước lên trước hai bước, lặp
lại những lời vừa rồi một lượt, song kết quả vẫn không có gì thay đổi.
Sau một thoáng do dự, cậu ta dứt khoát bước hẳn tới trước mặt người kia, và rồi phát hiện đó đâu phải một con người, rõ ràng là một bộ xương
khô, còn cặp mắt đang nhìn về phía chúng tôi chỉ là hai cái hốc đen
ngòm.