Kẻ Xấu Xí
Chương 1 :
Ngày đăng: 12:07 19/04/20
Hậu viện có nhốt một mỹ nhân, tên là Ly Đình.
Trước đó vài ngày, chủ tử từ Tây Nam mang về một mỹ nhân dị quốc, mị nhan tinh tế, dáng người còn đẹp hơn vài phần so với nữ nhân. Được đưa vào phủ ngay trong đêm, người to gan còn dám nhìn lén vài lần.
Thắt lưng nhỏ nhắn, hán tử thô kệch một chút có thể ôm trọn trong lòng. Đôi mắt trong veo, chỉ hơi liếc nhìn thôi cũng mang mị thái không thể nói hết, cái nhìn làm cho người ta nửa thân mềm nhũn.
Nhưng sau khi đưa vào hậu viện, bị chủ nhân dùng khóa xích lại, cái này gọi là chim hoàng yến trong lồng, là lễ vật mà chủ tử định mang tặng, vẫn là chú chim non chưa bị khai bao.
Vốn nghĩ rằng được hầu hạ mỹ nhân là việc rất tốt, ai biết được mỹ nhân vô cùng nóng nảy, chỉ hơi chậm trễ, trong phòng đã bị đập thành một đống hỗn độn, hạ nhân lập tức bị đuổi ra. Chủ tử phân phó phải chăm sóc thật tốt, hạ nhân đưa cơm đổi hết người này sang người khác, ai cũng không không muốn đi trêu chọc vị trong hậu viện này.
Công việc đưa cơm tồi tệ người này đẩy qua người khác, cuối cùng rơi vào tay nô lệ thân phận ti tiện nhất ở phủ. “Nghê Diễm, từ hôm nay trở đi, ngươi tiếp nhận công việc đưa cơm cho người ở hậu viện kia, nếu như xảy ra sai sót, ta cho ngươi biết mặt.”
Nô lệ tên Nghê Diễm thân hình cường tráng, dáng người so với các hán tử bình thường vạm vỡ hơn rất nhiều, trên mặt có một vết sẹo dữ tợn, từ trán kéo dài xuống má, vốn đã là hán tử thô lỗ, cộng thêm vết sẹo này, càng thêm hung thần ác sát.
Nghê Diễm không nói nhiều, những việc người khác không muốn làm đều quăng cho hắn, hắn đều có thể nhận lấy không kêu ca một lời.
Dây xích đủ dài, Ly Đình nhấc theo có thể đi đến mọi ngóc ngách trong phòng, đáng tiếc không thể đi qua bậc cửa, chỉ có thể đứng bên khung cửa, si ngốc nhìn sân nhỏ trống vắng.
Hành lang gấp khúc vừa chập tối, nam nhân cao lớn như bức tường đi vào. Ly Đình nhìn trên người nam tử, trên cổ còn có dấu vết của nô lệ, làn da ngăm đen, cùng với vết sẹo kia, nhìn qua đặc biệt hung ác.
“Kẻ xấu xí.” Ly Đình khoanh tay, lẩm bẩm nói. Chim hoàng yến cao cao tại thượng, ra vẻ không ai bì nổi, nhìn tất cả mọi thứ bằng nửa con mắt, diện mạo xấu xí như vậy cũng làm bẩn mắt y.
Nam nhân không nhiều lời, vào phòng đặt đồ ăn lên bàn, đứng một bên chờ Ly Đình dùng bữa, không nói lấy một câu.
Quý phủ đặc biết mời đầu bếp Tây Nam tới, nhưng mỹ nhân cũng chẳng thèm liếc mắt một cái, tay áo vung lên, một bàn đồ ăn rơi xuống mặt đất. Tiếng bát đĩa vỡ nát loảng xoảng cùng với tiếng keng keng của dây sắt vang to đến dọa người.
Đã được nghe người từng tới đây hầu hạ nói chuyện phiếm, tính cách của Ly Đình đều biết được, Nghê Diễm sắc mặt không đổi ngồi xuống thu dọn đồ ăn cùng bát đĩa vỡ dưới đất.
Đợi khi Nghê Diễm quay trở lại phòng dọn dẹp bát đũa, chỉ thấy mỹ nhân thỏa mãn nằm trên tháp, y phục gấm hảo hạng đã bị cọ không còn dáng ban đầu, ngoại sam đã rơi ra đằng sau lưng, lộ ra đầu vai bên trong nội sam.
Một chân trên tháp, mũi chân hướng xuống dưới, trên đất có một vết máu đỏ, lông mày Nghê Diễm nhíu lại, đi tới bên tháp.
Cho đến khi xung quanh tháp tối đi, Ly Đình mới có phản ứng, nghiêng đầu lười biếng nhìn người bên cạnh, đồ xấu xí lại tới rồi.
Mắt cá chân bị nắm lấy, Ly Đình nhìn xuống dưới, đồ xấu xí đang nắm chân y, “Ngươi buông ra.”. Ly đình sợ đau, trên chân không biết xuất hiện vết thương từ khi nào, bây giờ không có tâm tư đùa cợt với đồ xấu xí.
Nghe thấy trong phòng vang lên âm thanh, Ly Đình lười đi nhìn. Mắt cá chân buông lỏng lại bị nắm lấy, gan bàn chân bị đồ vật gì đó chà sát, làm cho Ly Đình không chịu nổi ngồi mạnh dậy.
Đồ xấu xí mang tới chậu nước, để cho y lau chân, một bên là kim sang dược.
Mỹ nhân quý giá như mạng, kim sang dược vừa được bôi lên vết thương, cảm giác nóng rực khiến y không nhịn được, nước mắt rơi xuống nhìn Nghê Diễm nói: “Đau…ngươi làm cái trò gì vậy…”
“Được phân chăm sóc tốt cho ngươi, nếu xảy ra việc gì sẽ bị trách phạt.” Đây là câu nói dài nhất từ lúc đồ xấu xí này vào phòng.
Chân không còn quá đau đớn nữa, Ly Đình chống cánh tay, buồn bực nói: “Để cho ngươi bị phạt mới tốt…đều tại ngươi dọn dẹp không sạch sẽ…”
Đồ xấu xí không phản bác, Ly Đình đột nhiên ngang tàng nói, “Ngươi cũng biết ta là người sắp được đưa cho Kỳ tướng quân, còn dám dùng bàn tay bẩn thỉu chạm vào ta, ngày nào đó có thể bay lên cao, nhất định phải cho người chặt hai tay của ngươi, khoét mắt ngươi, nói cũng không chịu nói, đầu lưỡi cũng không cần dùng nữa!”
Nghê Diễm như không nghe thấy, ngồi bên tháp hỏi, “Nhưng còn vết thương?”
Dứt lời không chờ Ly Đình trả lời, vén quần Ly Đình lên nhìn xem chỗ khác có vết thương hay không. Ly đình giật mình, dùng sức thật mạnh thoát khỏi bàn tay Nghê Diễm, không để ý đến đau đớn trên chân, run rẩy đắp chăn che hai chân lại, “Cút…đừng chạm vào ta…không cần ngươi quan tâm…”
Người trên tháp như bị hoảng sợ cuộn mình trên giường, Nghê Diễm không nhìn nữa, cũng không tới gần Ly Đình, để y một mình nằm đó.