Kẻ Xấu Xí

Chương 3 :

Ngày đăng: 12:07 19/04/20


Ngày hôm sau, nha đầu hầu hạ vừa sáng đã đến hậu viện, Ly Đình nhìn thấy nha đầu mang theo quần áo xinh đẹp, lại nghe thấy nha đầu đi trước nịnh nọt nói, “Công tử, đêm nay người có thể nhìn thấy Kỳ tướng quân rồi.”



Ly Đình ngoan ngoãn, không phát hỏa, nhưng mà người bên cạnh nói gì đều không phản ứng lại, đợi mọi thứ chuẩn bị xong rồi, đám người mới rời đi, hậu viện yên tĩnh trở lại.



Hậu viện đã quen lạnh lẽo, Ly Đình cũng quen thói, những mà vẫn cố chờ đồ xấu xí nhà quê kia đến, Ly Đình bắt đầu nhớ nhung, buông những lời khó nghe thành niềm vui lớn nhất trong ngày của y.



Đồ xấu xí thực sự không tới nữa sao? Y sắp phải đi rồi.



Ngồi buồn cả một ngày, cũng không thấy ai tới đưa đồ ăn cả, dường như đã được ra lệnh không cho Ly Đình ăn cơm. Từ buổi trưa đến chạng vạng tối, cho đến khi loáng thoáng nghe được tiếng đàn nhạc, trong phủ hình như đang mở tiệc chiêu đãi Kỳ tướng quân.



Ly Đình yên lặng đi đến cạnh ngăn tủ, lấy ra thanh dao găm ở bên trên, giấu trong tay áo. Bóng đêm dần buông xuống, đợi từ giờ Dậu đến giờ Mậu, tiếng nhạc ở tiền phủ nhỏ đi, Ly Đình thầm nghĩ, đến lúc y phải đi rồi sao.



Hành lang truyền đến tiếng bước chân nặng nề, một bóng người đen thui tiến vào, không phải hạ nhân đưa hắn đi mà là đồ xấu xí đã lâu chưa gặp.



Ly Đình sửng sốt, không kìm lòng nổi bước tới cửa vài bước, đợi cho khi xích sắt siết chặt chân y lại, y mới kinh ngạc đứng ở đó nhìn đồ xấu xí.



Nghê Diễm mang theo thực hạp tới, đi rất nhanh, vòng qua hành lang, trong phút chốc nhìn thấy Ly Đình, bước đi dần chậm lại.



Hắn chưa bao giờ nhìn thấy Ly Đình ăn mặc như vậy, cẩm phục đỏ tươi, tóc buộc nửa chừng, dây buộc màu trắng rủ xuống, ngày bình thường cho dù cho Ly Đình ăn mặc chỉnh tề, y đều có thể lăn qua lăn lại làm cho bừa bộn lười nhác.



Mỹ nhân có vẻ mặt u sầu, không thấy sự điêu ngoa ương ngạnh như ngày trước, trong giây phút thấy Nghê Diễm, trong mắt lờ mờ tỏa ánh sáng ngọc lưu ly.



Trong lòng không biết vì sao nóng lên, Nghê Diễm bước đi nhanh hơn, đi về phía Ly Đình.



Nhìn thấy người đi vào trong, tấm lưng dày rộng phía trước mặt Ly ĐÌnh, mặc dù chẳng nói gì bày biện đồ ăn, trong phòng chỉ nghe thấy tiếng bát đặt trên mặt bàn.



“Cạch” mỹ nhân đằng sau động đậy, bước từng bước thoải mái đi qua, Nghê Diễm đúng lúc quay lại nhìn, nghe thấy y mở miệng nói, “Ta không…ta không muốn đi.”



Ly Đình vừa mở miệng đã lo lắng khóc nức nở lên, Nghê Diễm nghe thấy, tay dừng động tác, khi quay dầu lại, người đứng bên cửa đã khóc thảm vô cùng.



Biết rõ cùng một tên nô lệ khóc lóc kể khổ là vô dụng, nhưng trừ đồ xấu xí này ra, ai còn có thể ở trong phòng này nghe Ly Đình nói nhiều hơn một câu.


Ngọn lửa trong lòng Nghê Diễm cuồn cuộn, vội vàng cởi quần, nghiệt căn to lớn nảy ra, cây gậy thẳng tắp, thực sự thô to như của thú vật.



Ly Đình cảm thấy kinh hãi, thân thể ngại ngùng muốn trốn, đồ xấu xí đã nắm lấy eo y tiến vào, đỉnh chạm vào lỗ nhỏ, Ly Đình tự biết đâm lao phải theo lao, khóc lên muốn dừng lại, “Hu hu…đau…”



Ly Đình khóc rất đáng thương, cũng khổ cho Nghê Diễm, rõ ràng là thời khắc không thể không lên, giữa đường lại phải chịu đựng rút ra. Ngón tay sờ soạng lỗ nhỏ, cho vào bên trong mở rộng.



Ngón tay của đồ xấu xí không bằng ngọc thế bóng loáng, đầu ngón tay thô ráp chạm vào vách thịt non mịn, Ly Đình không ngừng khóc, cánh tay bất giác đặt lên đầu vai Nghê Diễm, rên rỉ ra tiếng.



Tiếng rên vừa ướt át vừa mềm mại, lỗ tai Nghê Diễm nóng lên. Bất giác ngẩng đầu nhìn biểu tình của người ta, y đang thoải mái ưỡn cổ về đằng sau.



Không cho Nghê Diễm hôn y, Nghê Diễm chỉ cỏ thể gặm lên cổ y, cắn xương quai xanh, lại mút đầu v*. Nghê Diễm chưa từng gặp nam tử nào thế này, cả đầu v* một màu hồng nhạt.



đầu v* bị nghiền giữa hai hàm răng, tiếng thở gấp của Ly Đình càng mê người, không biết xấu hố nâng eo đưa đầu v* đến gần miệng Nghê Diễm hơn, nếu như Nghê Diễm dùng sức mút một cái, phía dưới sẽ kẹp chặt lấy ngón tay của hắn không buông.



Được hầu hạ thoải mái, Ly Đình mới hãnh diện cúi đầu liếc mắt đồ xấu xí một cái, chỉ thấy một cái đầu đang ra sức mút trên ngực.



Hai tay Ly Đình áp lấy đầu Nghê Diễm, Nghê Diễm ngẩng đầu nhìn y, đang khó hiểu, tay Ly Đình dùng sức, kéo hắn hôn lên.



Ban nãy còn nhanh mồm nói không cho hắn hôn, giờ lại chủ động hôn hắn.



Trong miệng là tiểu dã thú càn quét bừa bãi, Ly Đình cắn lung tung từ môi dưới đến đầu lưỡi Nghê Diễm.



Nghê Diễm quấn lấy đầu lưỡi y, hút mạnh một cái, chim hoàng yến an tâm trở lại. Ngốc ngốc chảy nước miếng, bị Nghê Diễm hôn đến đầu óc mê muội, trời đất quay cuồng, trong mắt đều là nước mắt hàm chứa tình dục.



Nghê Diễm nâng mí mắt nhìn, ngón tay thăm dò trong động nhỏ cũng rút ra, cảm giác trống rỗng dưới thân làm y nhăn nó, không đợi Ly Đình phản ứng, nghiệt căn trực tiếp đâm thẳng vào lỗ nhỏ.



Đôi môi bị lấp kín kêu lên một tiếng đau đớn, “Ưm…”, thân thể bị Nghê Diễm hoàn toàn khai phá, Ly Đình vừa nôn nóng vừa tức giận, hai nắm tay đầm vào ngực Nghê Diễm, người này thân thể cứng như đá, vững như núi, ngược lại lại làm cho tay Ly Đình đau.



Nghiệt căn nóng bỏng cắm vào làm Ly Đình không chịu nổi, dừng lại một lúc, vách tường ấp áp co rút lại, cảm giác gần như tuyệt vọng.



Biết Ly Đình không chịu nổi, Nghê Diễm chậm rãi cử động, một bàn tay nắm lấy vật nhỏ của Ly Đình, xoa nắn từ trên xuống. Người dưới thân tiếng nức nỏ dần thay đổi, một lát sau run rẩy bắn lên eo Nghê Diễm.