Kết Hôn Nhanh Chóng

Chương 438 :

Ngày đăng: 21:43 20/05/20


Cao Thanh Thu từ nhỏ gia cảnh đã không tốt, căn bản không hiểu được sở thích của những người có tiền này, tiêu nhiều tiền như vậy chỉ để mua phiến đá mỏng vô tri thì có ý nghĩa gì.



Còn không bằng mua đồ ăn ngon mà ăn vào mồm!



"Em cũng chưa từng thấy, làm sao biết là không thích?" Hoa Ngọc Thành nhìn cô, nắm tay cô vào trong lòng bàn tay ấm áp của.



Người khác làm anh vui lòng, anh đều thờ ơ không động lòng, nhưng mà, bọn họ lấy lòng Cao Thanh Thu, anh chắc chắn sẽ cho họ ít mặt mũi.



Anh chính là muốn cho tất cả mọi người đều biết, Hoa Ngọc Thành anh, yêu chiều vợ của anh đến nhường nào.



Cao Thanh Thu: "...”



Buổi chiều, bọn họ mới vừa về đến nhà, Ông Dương đã cho người đem đồ tới, có thể thấy ông ta muốn Hoa Ngọc Thành tha cho ông ta một lần.



Hoa Ngọc Thành mở hộp ra, nhìn miếng Ngọc bên trong là lục ngọc, trong chẻo thanh khiết.



Coi như Cao Thanh Thu không biết giá trị của miếng Ngọc này, cũng sẽ bị miếng băng thanh Ngọc khiết này hấp dẫn.



"Nhìn đẹp quá đi mất!”



"Nếu em thích thì cứ lấy đi." Anh nói vô cùng tùy ý,món đồ quý giá như vậy, nói cho liền cho, hoàn toàn không mang theo một chút tiếc nuối nào.



Cao Thanh Thu nhìn lại nói, "không cần, mặc dù em không hiểu biết về ngọc nhưng nhìn qua sẽ đoán được miếng ngọc này rất đắt em có cầm trong tay cũng không có tác dụng gì.”



"Em cứ cầm lấy mà chơi nghĩ nhiều làm gì." Hoa Ngọc Thành đối với tảng miếng ngọc kia cũng không có hứng thú, hứng thú của anh chỉ là cướp đồ về—— làm vợ vui vẻ mà thôi.



Nhất là cướp từ Nhà họ Dương!



Ai bảo anh là người có thù phải trả cơ chứ?



"Em mà làm mất thì sao?" Cao Thanh Thu lo lắng hỏi.



Hoa Ngọc Thành sủng nịnh nói: "mất thì thôi, dù gì thì cũng chỉ là miếng đá.”



-



Bà Dương vừa mới đi đánh bài với mấy bà bạn trở về, nghe nói Ông Dương đem miếng phỉ thúy mình quý nhất đi tặng cho vợ Hoa Ngọc Thành, giận muốn nổ bụng.
Hoa Châu Du vừa tiến đến, nhìn thấy Hoa Ngọc Thành vẫn là bộ dáng này, trong lòng chợt trầm xuống.



Mới vừa rồi còn ở trên đường tràn đầy mong đợi, giờ phút này lại trở về chỗ cũ.



Cũng may chị có chuẩn bị tâm lý, không có ôm kỳ vọng quá lớn, vẫn bình tĩnh đi vào.



"Chị ạ." Cao Thanh Thu lên tiếng chào hỏi.



Hoa Châu Du nhìn Cao Thanh Thu, mang theo mấy phần trách cứ: "sao em lại lừa chị chứ? “



"..." Cao Thanh Thu khó hiểu nhìn Hoa Châu Du, "Em lừa chị gì chứ?”



Chị ấy đột nhiên tới nói một câu như vậy, Cao Thanh Thu căn bản nghe không hiểu.



Hoa Châu Du nhìn chân Hoa Ngọc Thành, có chút mất mát mà nói: "Làm sao có thể nói chân của Ngọc Thành đã bình phục chứ? Ba mẹ nghe em và dì Ngô nói vậy, sướng đến phát điên rồi.”



Kết quả lại nhìn thấy Hoa Ngọc Thành vẫn ngồi trên xe lăn.



"..." Cao Thanh Thu nhìn Hoa Ngọc Thành một cái, mới biết chị chồng là đang chỉ cái gì.



Cô có chút vô tội nói: "Chị, em không lừa chị.”



Ngược lại là Hoa Ngọc Thành, Cao Thanh Thu thật bội phục,vẫn còn ngồi trên xe lăn, anh không thấy phiền toái à.



Hoa Châu Du nhìn sang Hoa Ngọc Thành, mang theo mấy phần oán giận nói: "Hôm nay dì Ngô gọi điện thoại nói, chân em tốt rồi, chị còn tưởng thật.”



Hoa Ngọc Thành lãnh đạm nói: "Còn chưa bình phục hẳn.”



"Chị thấy mà." Nhìn thấy Hoa Ngọc Thành còn ngồi trên xe lăn, Hoa Châu Du ngừng hi vọng rồi.



Hoa Ngọc Thành bộ dáng nghiêm túc: "Kỷ Minh Viễn nói, cần hai tháng nữa mới có thể hoàn toàn bình phục. Nhưng mà bây giờ đi lại bình thường thì không thành vấn đề.”



"..." Hoa Châu Du nghe xong lời Hoa Ngọc Thành nói, sửng sốt một hồi, cho nên, ý tứ của em trai chị là: "Cho nên bây giờ em đi lại được thật?”



Hoa Ngọc Thành không trả lời, chẳng qua chỉ đứng lên, trực tiếp đi về phía thang máy, tiện thể nói với Cao Thanh Thu: "anh đi gọi điện thoại, lúc nào ăn cơm nhớ gọi anh.”