Kết Hôn Nhanh Chóng

Chương 532 :

Ngày đăng: 21:46 20/05/20


"..." Cao Thanh Thu kinh ngạc nhìn anh, đây là anh đang bắt buộc cô phải lấy căn biệt thự này sao? "Nhưng mà em thật sự không cần! Em chỉ có một mình, không cần ở nhà lớn như vậy."



Cô cảm thấy nếu mình ở nơi này, thì toàn bộ tiền cô kiếm được cũng chỉ có thể đủ gánh vác tiền điện nước và bảo vệ thôi.



Người giúp việc cô cũng mời không nổi!



Hoa Ngọc Thành nhìn cô, ánh mắt rất kiên định, Cao Thanh Thu bị buộc gật đầu một cái, "Được rồi. Vậy em trả lại đồ mà anh tặng cho em trước, còn có... Số tiền trước đây em mượn anh, em sẽ từ từ trả. Hoa Ngọc Thành, đối với em mà nói, đi học rất quan trọng, nếu lúc ấy anh không giúp em,thì có lẽ hiện tại em đã bị mẹ em ép gả cho người khác, em rất cảm kích anh. Nhưng mà, những thứ không phải là của em em sẽ không giữ lại."



"Những thứ kia nếu anh đã đưa cho em thì đều là của em." Nghe cô nói sẽ từ từ trả hết tiền cho minhg, Hoa Ngọc Thành cảm thấy vô cùng chua xót.



Tiền thì có thể tính rõ ràng như vậy, nhưng cảm tình của anh giành cho cô có thể tính rõ ràng sao?



"Nhưng mà..."



"Anh không thích nhiều lời." Hoa Ngọc Thành nói: "Tất cả mọi thứ đều là của em, sau này có vấn đề gì, lúc nào em cũng có thể đến tìm anh."



Chỉ là, với tính của cô,nếu có thật sự gặp phải chuyện gì cũng không có khả năng sẽ tới tìm anh!



Như vậy cũng chẳng sao, anh vẫn có thể đến tìm cô, tiếp tục bám lấy cô!



Cao Thanh Thu gật đầu, "Được."


Lý Sơn cầm lấy đơn lý hôn đứng lên, trực tiếp đi ra, tâm tình của anh ta vô cùng ơ ám, tạm thời không muốn nói chuyện.



Cao Thanh Thu nhìn thấy bóng lưng của anh ta, không nhịn được ngẩn ra.



Hoa Ngọc Thành nắm tay cô, kéo cô vào trong lòng của mình, để cho cô ngồi trên đùi của anh, nhìn cô, bi thương hỏi, "Sau này anh không còn ở bên cạnh em nữa, em có còn nhớ anh không?"



Cao Thanh Thu sửng sốt, đơn xin ly hôn cũng đã ký rồi, anh còn hỏi cái này làm gì?



Không biết có phải do quỷ thần xui khiến không mà cô gật đầu trong vô thức, "Sẽ nhớ."



Cứ cho là bây giờ còn chưa rời xa anh, nhưng Cao Thanh Thu có thể xác định, mình nhất định sẽ nhớ anh, cũng sẽ nhớ thời gian hạnh phúc bên cạnh anh.



Nhưng mà, cuộc sống giống như một chuyến xe buýt,khi xe dừng ở điểm xe buýt, chung quy sẽ có người muốn lên cũng có người xuống xe.



Hoa Ngọc Thành nhìn Cao Thanh Thu, "Dù có như vậy, không phải em vẫn rời xa anh, không phải sao?"



Những lời này của anh, làm cho nội tâm Cao Thanh Thu thật vất vả mới đè nén được tan vỡ, vô cùng chua xót.



Cao Thanh Thu nghẹn ngào nói: "Xin lỗi, nhưng mà thật sự em..."



"Anh biết." Hoa Ngọc Thành cầm tay cô, hôn lên bàn tay của cô, " ở sau lưng nhất định em đã nghe không ít lời ong tiếng ve, cũng chịu không ít ủy khuất. Lúc trước khi anh xảy ra chuyện, những người đó cũng lấy anh ra để đàm tiếu, ngay cả bản thân anh còn không chịu nổi, huống chi là em?"



Không ai muốn cuộc sống của mình suốt ngày bị người khác lấy ra bàn tán, anh cũng không thể ép Cao Thanh Thu thích ứng với chuyện đó được.



Bởi vì anh cũng cảm thấy, đây không phải là chuyện dễ dàng chịu đựng.



Cho nên, anh đáp ứng đề nghị của cô: ly hôn với cô.