Kết Hôn Nhanh Chóng

Chương 567 :

Ngày đăng: 21:47 20/05/20


"Thế cứ lý hôn là không thể mượn phòng vợ cũ để tắm rửa?"



"..."



Cao Thanh Thu nghe hai người đàn ông đang hơn thua ngoài cửa, có chút nhức đầu.



Cô cũng không biết cái tình cảnh này là tốt hay là xấu nữa.



Nhưng mà, để cho Đinh Cẩn nhìn thấy Hoa Ngọc Thành ở chỗ này, nên tính là chuyện tốt chứ?



Ít nhất hắn sẽ không tiếp tục gửi những tin nhắn nhảm nhí kia nữa.



Cô gần đây thật sự là phục Đinh Cẩn sát đất, tên hâm này mỗi ngày làm bất cứ chuyện gì đều sẽ báo cáo với cô.



Cô đâu phải là mẹ của hắn, cũng không biết hắn nói những thứ kia là muốn làm cái gì.



Đinh Cẩn nhanh chóng rời đi, Hoa Ngọc Thành đóng cửa lại, lần nữa đi trở vào, nhìn thấy Cao Thanh Thu ngồi trước máy vi tính,vẫn rất bình tĩnh, anh nói "Mới vừa rồi Vũ Trung đến tìm em."



"Em nghe thấy rồi." Cao Thanh Thu tỏ ra không hề quan tâm.



"Sao em không ra đi gặp nó?" Hoa Ngọc Thành ngồi xuống, nhìn thấy sự lạnh nhạt của vợ mình vẫn người đàn ông khác, trong lòng rất vui vẻ.



Cô và Đinh Cẩn đã chia tay từ lâu, cả đời này cũng không có ý định quay lại với Đinh Cẩn.



Nhưng mà, hắn quấn lấy cô, cô lại không có cách nào tổn thương hắn.



Cao Thanh Thu nói tiếp: "Gặp cậu ta làm cái gì? Vừa vặn, nhìn thấy anh ở đây chắc cậu ta sẽ không tới tìm em nữa!"



Hoa Ngọc Thành dịch ghế qua, ôm cô, đầu tựa vào trên vai của cô, tràn đầy mùi vị nam tính, ôm trọn cô trong vòng tay anh.
Cô đóng máy tính lại, phát hiện mình còn đang bị Hoa Ngọc Thành ôm lấy, anh tựa vào trên vai của cô, hô hấp đều đều...



Đây là ngủ thiếp đi ư?



Cao Thanh Thu nghiêng đầu, từ góc độ này nhìn sang, có thể nhìn thấy lông mi của anh rất dài, ngủ rất an ổn.



Cô giơ tay lên, đặt ở trên đầu của anh, cũng không vội gọi anh tỉnh lại.



Nhìn dáng vẻ của anh, hẳn là rất mệt mỏi?



Bằng không, cũng không ngủ quên như thế này.



Hoa Ngọc Thành ngủ một hồi, mở mắt, phát hiện Cao Thanh Thu đã làm việc xong, còn đang ngồi ở đó chơi game, mặc kệ mình dựa vào.



Anh xiết chặt vòng tay hơn một chút, âm thanh cưng chiều: "Làm xong rồi à?"



"Ừm." Cao Thanh Thu nói: "Em muốn đi ngủ!."



Thấy anh tỉnh rồi, cô thu dọn đồ đạc, thật ra thì bả vai đã sớm mỏi nhừ, hôm nay cũng rất mệt mỏi.



Cô đứng lên, nói với Hoa Ngọc Thành: "Anh về đi còn gì nữa?"



Vừa nói xong, cô lại bị Hoa Ngọc Thành từ phía sau ôm lấy, trực tiếp đè lên trên giường.



"Hoa Ngọc Thành." Những lúc Cao Thanh Thu nghiêm túc đều sẽ gọi tên của anh.



Hoa Ngọc Thành đè lên cánh tay của cô, ép lên đỉnh đầu, gần trong gang tấc mà nhìn mặt của cô,nụ hôn trượt dài trên cánh mũi nhỏ xinh của cô, "Để cho anh ôm em một lúc, một lúc thôi!"



"..." Ánh mắt ôn nhu của anh làm cho Cao Thanh Thu mềm lòng, cô nằm yên ở trên giường, nhìn anh, cũng không kháng cự nữa.



Chẳng qua là, con sói xám vừa nói sẽ không làm gì kia, thấy cô không kháng cự, lại thừa dịp cơ hội này, nhanh chóng di chuyển xuống hôn lên môi của cô.



"Này, anh làm gì đấy hả?" Bị anh ép dưới thân, Cao Thanh Thu nhỏ giọng kháng nghị.



Người đàn ông này a, chắc sẽ không nuốt lời đấy chứ?



Hoa Ngọc Thành nói: "Chẳng làm gì cả, hay em muốn làm thêm cái gì."