Khác Thủ Tiên Quy
Chương 111 : Phụng thành chi biến 2
Ngày đăng: 09:44 18/04/20
Phương Khác nhìn cảnh tượng ngoài thái tử phủ, nhẹ chớp mắt. Nhân mã hai bên giằng co không thôi, nhưng rõ ràng nhân mã của Đông Phương Vu Mộc đã bị bao vây, cả thái tử phủ cũng bị bao vây, đã chết không ít người. Y có thể tưởng tượng được qua thêm một lúc nữa con đường bên ngoài thái tử phủ sẽ thành cảnh tượng máu chảy thành sông, thi thể chồng chất. Phương Khác nhẹ buông tay cầm cán kiếm ra, mới phát hiện ngón tay vì dùng lực quá mức mà mơ hồ nhức nhối. Y nhịn rất cực khổ.
Đợi một chốc, sẽ chết rất nhiều người, rất nhiều rất nhiều người. Chỉ vì cuộc đấu của kẻ thượng vị, Phụng Nguyên thành sẽ như luyện ngục nhân gian. Phương Khác mím môi cười, trong nụ cười là phẫn nộ. Đông Phương Nguyên Bốc và Đông Phương Vu Mộc đều là kẻ điên, ông già điên nuôi đứa con điên. Những binh sĩ này vô tội biết bao. Đông Phương Vu Mộc một lòng cầu chết lẽ nào phải mang theo những người này cùng chết hay sao? Rõ ràng hắn biết không thể chiến thắng, vậy số máu đã chảy hôm nay, chỉ là vì hắn muốn xả giận với Đông Phương Nguyên Bốc sao? Y không dám tán đồng, khi không có đủ lực lượng, tùy tiện xả giận là chuyện ngu xuẩn. Chết không chút ý nghĩa nào, không có một chút giá trị.
Kỳ thật những gì diễn ra hôm nay trước khi bắt đầu không phải đã định sẵn kết cục rồi sao? Đông Phương Vu Mộc đã chọn phương thức ngu xuẩn nhất.
Phủ thái tử an tĩnh đầy đáng sợ. Đám người Đông Phương Vu Mộc rất trầm mặc, không biết hắn đi đến bước này rồi liệu có hối hận không?
Phương Khác đứng lên, ngửi vị máu tanh nhàn nhạt trong không khí.
“Ai? Trên nóc nhà có người!” Đột nhiên có một binh sĩ lớn tiếng quát. Hắn đột ngột ngẩng đầu nhìn thấy bóng người trên nóc nhà, người đó một thân hắc y ngay giữa ban ngày đặc biệt bắt mắt.
Trong nhất thời rất nhiều cung tiễn nhắm vào Phương Khác, mưa tiễn ập đến.
Phương Khác nhẹ nhấc chân lên rồi hạ xuống, trực tiếp phá nóc nhà đáp xuống dưới.
“Mau! Thích khách vào phòng rồi! Bảo hộ thái tử điện hạ!”
Đông Phương Vu Mộc nhìn nóc nhà bị phá ra cái lỗ, lại nhìn Phương Khác, kinh ngạc nói: “Sao ngươi lại ở trên nóc nhà?”
“Điện hạ! Điện hạ!” Binh sĩ trào vào phòng chỉa mũi mâu vào Phương Khác.
Phương Khác đảo mắt một vòng, nhìn sự phòng bị trên mặt những người này, cùng với khí thế không khác gì tu sĩ nhưng lại đầy sự hung hãn. Những người này phần lớn đều là tướng sĩ trong quân, và một vài người ăn mặc như văn nhân chắn trước người Đông Phương Vu Mộc.
“Bọn họ đều sẽ chết.” Phương Khác lạnh lùng nhìn Đông Phương Vu Mộc.
Đông Phương Vu Mộc sửng sốt, sau mới phản ứng lại tại sao Phương Khác nói thế.
“Không sao, y không phải thích khách, các ngươi đều ra ngoài đi.” Đông Phương Vu Mộc giơ tay ý bảo mọi người lui ra.
“Ngươi lui về đất phong, tự lập làm vương, không phải là chuyện rất đơn giản sao?”
Đông Phương Vu Mộc khẽ biến sắc, vô thức nói: “Không được!”
“Tại sao không được? Nhất cữ lưỡng tiện không phải sao, bảo toàn được người của ngươi cũng báo thù Đông Phương Nguyên Bốc. Vương triều ông ta cực khổ thống nhất đã bị ngươi phân tách.”
“Đây là mưu phản.” Đông Phương Vu Mộc cắn răng nói.
Kết quả đổi lại là Phương Khác không chút lưu tình đánh một cái nữa.
“Soán vị ngươi cũng không sợ, ngươi còn sợ mưu phản gì nữa. Mưu phản và soán vị có gì khác biệt sao?” Phương Khác trợn trắng mắt, “Đến lúc đó ngươi muốn gọi chỗ đó là nước gì đều được, Tề Sở Tần Yến Triệu Ngụy Hàn, tùy tiện chọn một cái tên, nếu không ngươi tiếp tục gọi là Ương cũng được.”
“Nhạc phụ… đã tiến cung rồi.” Đông Phương Vu Mộc nhíu mày nói.
“Không phải còn ta sao. Hiện tại lão lừa trọc và Đao Tam Thiên đó có lẽ đều không ở bên phụ hoàng ngươi. Không phải ta muốn làm gì thì có thể làm đó sao, nếu không ngươi cho rằng tại sao ta muốn phí lời với ngươi nhiều như vậy?” Phương Khác liếc mắt nhìn Đông Phương Vu Mộc một cái.
Đông Phương Vu Mộc mím môi.
Những người khác quay mặt nhìn nhau, bọn họ đã có thể động rồi, cũng nghe xong bài giáo dục của Phương Khác với thái tử điện hạ, hiện tại họ nên làm gì? Có tấn công Phương Khác không?
Bốp! Lại là một tiếng vang, lần này Đông Phương Vu Mộc không kịp phòng bị bị đánh ngã xuống đất.
“Ngươi! Ngươi làm vậy là sao?” Đông Phương Vu Mộc nói.
“Vừa nghĩ đến sau khi ta trở về tu tiên giới có thể phải chịu phạt, ta liền cảm thấy rất không đáng.” Phương Khác híp mắt nói. Xen vào sự vụ phàm giới, tội danh này nói lớn thì lớn, y còn chưa biết phải đối diện với hình phạt gì.
Sắc mặt Đông Phương Vu Mộc hết đỏ lại xanh… kỳ thật vừa rồi nói nhiều như vậy không chỉ là giáo huấn gì đó đúng không? Y căn bản là không vui cho nên mới động thủ đánh hắn để tìm cân bằng đi?