Khác Thủ Tiên Quy

Chương 115 : Đao Tam Thiên

Ngày đăng: 09:44 18/04/20


Phương Khác nắm chặt kiếm không ngừng run rẩy, y vận lực xuống chân, tay trái cũng siết chặt cán kiếm. Nói bị đao chém thì bị đao chém ngay, vận khí của y có phải quá tốt rồi không?



Phương Khác mím chặt môi, vị tanh trong miệng không ngừng trào ra ngoài.



Con ngươi Phương Khác co rút, chỉ thấy trên thân kiếm Tam trong tay xuất hiện một đường nứt.



Đao Tam Thiên hừ lạnh một tiếng, thu đao về. Phương Khác lảo đảo, đâm kiếm xuống đất để ổn định thân hình. Nhưng… kiếm đã gãy rồi. Phương Khác đứng vững lại, trong tay là thanh kiếm Tam đã gãy một nửa.



Đao Tam Thiên lạnh lùng nhìn Phương Khác, không tiếp tục giơ đao nữa.



“Lấy kiếm, tới nữa.”



Phương Khác thở dài, cong lưng nhặt nửa cây kiếm lên, sờ nhẹ lên chữ trên cán kiếm rồi bỏ vào túi chứa đồ. Sau đó lấy một thanh linh kiếm khác ra, cũng là linh kiếm tam phẩm, là lấy trong Cùng sơn cốc.



Cầm kiếm trong tay ước lượng, sau đó nâng tay trái lên tùy ý dùng tay áo lau máu trên mũi.



Làm xong rồi Phương Khác mới nhìn Đao Tam Thiên, nâng kiếm lên, dường như muốn làm ra một thế tay, nhưng giây tiếp theo lại giật lùi về sau mấy bước.



Tiêu trưởng lão thoáng cái xuất hiện sau lưng Phương Khác, nhấc Phương Khác lên ném ra sau, rồi chắn trước mặt Đao Tam Thiên.



Động tác Tiêu trưởng lão nhìn như thô lỗ thực chất lực độ cầm nắm rất vừa khớp. Phương Khác vững vàng tiếp đất, rồi đón lấy dược phẩm Tiêu trưởng lão ném qua.



“Đa tạ sư thúc.” Phương Khác nói.



“Không khách khí.” Tiêu trưởng lão không mặn không nhạt nói.


Phương Khác chỉ vô cảm xác định vết thương trên người lão lừa trọc xong thì lui về. Vô cảm là vì đau đớn, cảm giác linh lực bị rút sạch không dễ chịu. Nhưng thù này không báo không được, nếu không sớm muộn cũng sẽ trở thành chướng ngại tâm lý cho y. Lúc đáp xuống đất, Phương Khác lảo đảo, được Diệp Vu Thời nhẹ nắm khuỷu tay đỡ lại.



“Tiếp theo, giao cho huynh rồi.” Phương Khác nói.



Diệp Vu Thời đảo mắt nhìn Phương Khác, khóe môi nhoẻn lên nụ cười dịu dàng, nhẹ giọng đáp một câu.



Đại phương trượng cười lạnh vài tiếng, hai mắt đỏ bừng nhìn mấy người, hiển nhiên đã bị chọc giận, trên mặt lộ vẻ điên cuồng, rồi bỗng đột phá được Thập Phương và Tiêu trưởng lão, đến thẳng chỗ Diệp Vu Thời. Linh lực toàn thân phóng ra, y bào cũng phồng lên.



Gương mặt khô gầy của lão cũng phồng lên đầy quái dị, rất khủng bố.



“Tự bạo?” Diệp Vu Thời híp mắt, ôm lấy Phương Khác cấp tốc lùi ra sau. Mà Tiêu trưởng lão một tay xách Thập Phương một tay xách Kính Phi cũng cấp tốc lùi lại. Tu sĩ nguyên anh tự bạo không phải là chuyện đùa. Tiêu trưởng lão thuận tay lấy ra một cái chén sắt trùm xuống, tránh để lan đến phạm vi quá rộng, tổn thương người vô tội.



“Cách xa một chút!” Tiêu trưởng lão ném hai người đi xong, miễn cưỡng khống chế chén sắt trùm lấy Đại phương trượng.



Sau một tiếng vang kinh thiên động địa, chén sắt của Tiêu trưởng lão đã bị chấn bay đi, còn vỡ nát. Tiêu trưởng lão cũng bị thương.



Mà những người khác vì chạy kịp thời, hơn nữa tình huống được Tiêu trưởng lão khống chế, vì thế không có nửa phần tổn hại.



Tiêu trưởng lão nhìn thịt nát đầy đất, khẽ chau mày, vừa rồi ông không kịp tiêu diệt nguyên anh của Đại phương trượng, nếu là giả tự bạo, Đại phương trượng hoàn toàn có thể liều mượn nhục thân nguyên anh trong người chạy trốn.



“A!” Một tiếng kêu sắc bén vang lên.



Tiêu trưởng lão thoáng cái ngẩng đầu, chỉ thấy trên bầu trời, lộ ra một anh hài. Thì ra nguyên anh của Đại trưởng lão thật sự chuồn đi dưới mí mắt ông, nhưng lại bị Băng Lưu Diệm phủ đầy thiêu đốt. Nhìn nhục thân nguyên anh lớn cỡ đứa trẻ bị Băng Lưu Diệm thiêu đốt đau không muốn sống, ông bất giác quay đầu nhìn Diệp Vu Thời, trong tình huống vừa rồi, không ngờ vẫn không chút sơ sót.



“… Cầu đổi tư thế.” Phương Khác lại bị ôm ngang lên, suy yếu nói.