Khác Thủ Tiên Quy

Chương 117 : Phong giới đại trận 2

Ngày đăng: 09:44 18/04/20


Địa cung, tên như ý nghĩa là cung điện dưới đất. Không khí ở đây đều lộ ra mùi vị bùn đất mục nát. Ngọn đuốc chợt sáng chợt tối chiếu sáng con đường trước mắt, đây là một cầu thang cực dài, nhìn xuống không thấy điểm cuối, cứ như kéo dài thẳng đến lòng đất.



Nhưng ba người Diệp Vu Thời chằng thèm nhìn tới cầu thang đó.



Tiêu trưởng lão trực tiếp đánh một chưởng lên vách tường bên phải cầu thang, cầu thang liền như tranh thủy mặc bị phai màu chậm rãi biến mất. Xuất hiện trước mặt họ là một cung điện cổ xưa. Diệp Vu Thời nhìn cung điện tàn phá do cự thạch xây nên. Đây là phong cách cung điện rất lâu trước kia, lâu đến mức lịch sử không cách nào ghi chép.



Mà trên quảng trường trước cung điện cổ xưa khổng lồ có năm cái đỉnh rất lớn, úp ngược. Năm đỉnh được xích nối liền với nhau. Đồ án trên đỉnh là cự thú nào đó không biết tên, hình dáng quái dị mà dữ tợn, có răng nanh thật lớn, ánh mắt hung ác cùng với vuốt nhọn vảy phiến.



Diệp Vu Thời nhìn hồi lâu mới dời mắt đi, chuyển sang nhân mã hai bên.



Đám người Đao Tam Thiên phân thành năm tốp vây quanh năm cự đỉnh cao bằng hai người. Phân biệt có mười mấy tu sĩ ấn tay lên cự đỉnh, cuồn cuộn không dứt truyền linh lực vào. Mà những người khác thì bảo vệ người đang truyền linh lực và triền đấu với đám người La Tất.



Người của Đao Tam Thiên phối hợp với nhau trong lúc giao đấu cứ như tướng sĩ trên chiến trường, cước bộ vô cùng thống nhất. Mà bên Côn Luân, Diệp Vu Thời cong môi, La Tất tiến bộ không ít. Mọi người phối hợp với nhau vượt hơn một bậc so với trước. Hơn nữa rất có phong cách cá nhân của La Tất, chỉ tiến không lùi, chỉ công không thủ. Nhân số của đối phương tuy gấp hai đến ba lần họ, nhưng vẫn bị áp chế, khác biệt nhân số giữa hai bên cũng không ngừng giảm đi.



“Nơi này giao cho ngươi.” Tiêu trưởng lão nói xong, liền phi thân lên đón đao của Đao Tam Thiên.



Diệp Vu Thời nhìn cảnh tượng đó, nói với Thập Phương bên cạnh: “Thập Phương đạo hữu, mấy tu sĩ kim đan bên đó cho ngươi tới, thế nào?”



Thập Phương không lên tiếng, trực tiếp phi thân về phía đó.



“Diệp sư huynh.” La Tất đã cười híp mắt đứng bên cạnh Diệp Vu Thời, chỉ là hưng phấn và hưởng thụ trong mắt quá mức rõ rệt, sau đó dùng hai tay dâng cờ chỉ huy trong tay lên.



Diệp Vu Thời lắc đầu nói: “Ngươi tới.”



Sau đó Diệp Vu Thời nhẹ giọng nói gì đó với La Tất.



La Tất không chút do dự gật đầu, chỉ là vẻ hứng thú trong mắt lại càng thêm đậm. Lá cờ trong tay liên tục vung lên, thế trận liền thay đổi. Bên Côn Luân thế nhưng lui liền mấy bước, kéo ra một khoảng cách với nhân mã đối phương. Không còn là cách đánh chớp điện từng bước bức gần như trước. Bên Côn Luân giống như có kiêng kỵ gì đó, bắt đầu có thủ có công, triển khai tấn công phân từng bước sóng ngắn. Từng sóng tiếp từng sóng, tuy không có cảm giác nghẹt thở như trước, nhưng lại tạo nên áp lực cực lớn cho tâm lý đối phương. Vì phía Côn Luân, đã không còn ai ngã xuống nữa. Tuy lúc trước bị áp chế, bên phía họ thương vong lớn một chút, nhưng là phái Côn Luân cũng có tu sĩ ngã xuống, thế nhưng bây giờ bất luận bọn họ phản công điên cuồng thế nào, bên Côn Luân cũng không còn ai ngã xuống nữa.
Sau đó… dừng tăng lên, khí tức tuột xuống. Phương Khác nhíu mày, y nghĩ sai rồi sao? Diệp Vu Thời không phải muốn tách phàm giới và tu tiên giới ra?



Mà trong địa cung, tất cả dường như đã lắng đọng.



Sau khi Thập Phương tiêu diệt mấy kim đan, chiến cục đã nghiêng về một phía, tu sĩ phàm giới bại rồi.



Nhưng vì tu sĩ Côn Luân không vội vã gì, nên trận pháp đó đã hoàn thành hơn một nửa. Chỉ kém một chút nữa thôi đã có thể triệt để hoàn thành.



Thập Phương nhíu mày nhìn Diệp Vu Thời, y không biết Diệp Vu Thời muốn làm gì. Lẽ nào hắn muốn trong mắt những người này có hy vọng xong rồi tuyệt vọng sao?



Diệp Vu Thời chỉ nhìn chằm chằm Đao Tam Thiên bị Tiêu trưởng lão triền quấn, mím môi, tiếp theo thành bại nằm ở Đao Tam Thiên.



Lý Quân Nhất đột nhiên phun ra một ngụm máu, một thanh trường kiếm đã đâm xuyên ngực hắn. Bọn họ bại rồi, triệt triệt để để bại rồi. Nhưng thật không cam lòng, chỉ còn kém một chút kém một chút thôi. Lý Quân Nhất nhìn chằm chằm cự đỉnh đã cách mặt đất một mét, dưới đỉnh lộ ra một viên đá tròn trịa.



Đao Tam Thiên tức giận quát một tiếng, chấn bay thước gỗ của Tiêu trưởng lão. Sau đó lại chém một phát lên vai Tiêu trưởng lão, bị cang khí hộ thể của Tiêu trưởng lão cản lại. Nhưng hắn không thừa thắng truy kích, mà trực tiếp đáp xuống giữa năm cự đỉnh. Soạt soạt hai đao rạch lên đùi mình, sau đó ném đao trong tay đi, quát to một tiếng, liên tiếp vỗ ra mấy chưởng, linh lực trong người không ngừng bị cuốn vào cự đỉnh. Máu cũng phun ra, bị hắn khống chế chảy về năm cự đỉnh.



Tiêu trưởng lão vốn muốn ngăn cản, nhưng đã muộn rồi. Đao Tam Thiên đây là từ bỏ mạng sống để truyền linh lực vào cự đỉnh.



Oành một tiếng, năm cự đỉnh mở ra, năm hòn đá bay lên, trời long đất lở. Cả địa cung bắt đầu vang ầm ầm, trận pháp đã khởi động, đã không cách nào ngăn cẩn.



Ánh mắt vốn nguội lạnh của Lý Quân Nhất lại cháy lên lần nữa, cánh tay đang ấn lên vết thương ở ngực chuyển sang ấn lên cự đỉnh, rót toàn bộ linh lực vào, rồi vô lực buông xuống. Trên mặt Lý Quân Nhất mang theo nụ cười thỏa mãn, ngã xuống.



Tiêu trưởng lão đột nhiên hiểu ra Diệp Vu Thời muốn làm gì, mang vẻ phức tạp nhìn Diệp Vu Thời một cái, rồi phi thân ra ngoài.



Bọn họ phải rời khỏi phàm giới trở về tu tiên giới trước khi trận pháp hoàn thành.