Khác Thủ Tiên Quy

Chương 12 : Bí cảnh Côn Luân 3

Ngày đăng: 09:44 18/04/20


Phương Khác nhìn mặt đối phương, thần kinh tự động căng chặt. Tu vi của đối phương ít nhất là trên trung kỳ trúc cơ.



Tên tu sĩ đó chậm rãi nhếch khóe môi, nhìn Phương Khác với vẻ khinh thường như con mèo đang vờn chuột. Chậm rãi lắp tên vào, chiếc nhẫn màu lục trên ngón cái lưu chuyển ánh sáng màu lục.



Phương Khác bị linh khí của đối phương khóa chặt, cảm giác nguy cơ mãnh liệt khiến y dựng tóc gáy, cảm giác này như bị kiếm phong gác trên cổ họng, y vận khởi pháp quyết.



“Vụt.” Dường như nghe được tiếng mũi tên rạch không, mũi tên màu đen, đầu tên đen thui, lao nhanh đi. Con ngươi Phương Khác thu hẹp lại, mũi tên trong mắt dường như thả chậm lại, từng chút một ép gần, mỗi khi gần thêm một phân, cảm giác nguy cơ càng thêm mãnh liệt, pháp quyết trên tay Phương Khác cũng càng lúc càng nhanh, càng lúc càng phiền phức, đầu ngón tay lóe lên lam quang.



Nhanh thêm chút nữa, nhanh thêm chút nữa, nếu không… sẽ chết!



Trong đầu luôn có một âm thanh như thế, động tác trên tay Phương Khác đã nhanh đến mức không thể thấy rõ, linh quang màu lam cũng tụ càng lúc càng nhiều.



Vẻ quái dị vụt qua trên mặt tu sĩ phái Thái Hành, tay tiếp tục gác tên lên cung, không biết tại sao, hắn có cảm giác một kích tất sát của mình sẽ thất thủ. Làm sao có thể? Chẳng qua là một con chuột sơ kỳ trúc cơ mà thôi.



Mũi tên càng gần, lúc chỉ còn cách một cánh tay, sát cơ dâng lên mãnh liệt. Mà khóe môi Phương Khác đã chậm rãi tràn ra tơ máu, pháp quyết này vốn không đủ thành thục, linh lực toàn thân đều rối loạn, “Đi”. Phương Khác kêu lên.



Linh khí trong không trung lập tức bị hút đi, trên mặt hồ vụt qua một đạo lục quang, xuất hiện một cái khiên cao cỡ một người do nước và dây mây hình thành, mũi tên và khiên va nhau, phát ra tiếng vang như ngọc đá va chạm, mũi tên có vẻ muốn đâm vào trong khiên.



Cái khiên nhìn có vẻ như sắp nứt ra, nhưng lại chậm rãi ngưng kết càng thêm chắc chắn.



Linh thức của Phương Khác vẫn còn liên hệ với khiên, linh lực không ngừng truyền ra, trong kinh mạch phản phất như có ngàn vạn lưỡi dao đang rạch. Do lúc Phương Khác thôi động pháp quyết tốc độ quá nhanh, kinh mạch rõ ràng không chịu nổi.




Rõ ràng hang động này từng là động phủ của tu sĩ nào đó. Cảnh trí quen thuộc thế này, Phương Khác nhìn Diệp Vu Thời, vậy nhẫn Nạp Hư đó hắn đã tìm được rồi, y mưu tính lâu như thế, kết quả chỉ xôi hỏng bỏng không, Phương Khác không khỏi khổ não.



“Ngươi tỉnh rồi.” Diệp Vu Thời nói: “Ngươi hôn mê đã hai ngày, ta liền mang ngươi tới đây.”



“Đa tạ Diệp sư huynh.” Phương Khác cười nói, sau đó y mới nhớ ra mình từng bị trọng thương, thử vận chuyển linh lực, kinh ngạc phát hiện, kinh mạch vốn bị thương đã hoàn toàn hồi phục, mà linh lực của y mơ hồ có dấu hiệu tăng trưởng.



“Chỉ giúp đỡ chút ít mà thôi, ngươi và ta vốn là đồng môn, đây là chuyện nên làm. Huống chi, Phương sư đệ, vết thương của ngươi ta cũng không có biện pháp gì, là nhờ linh dược trên người Phương sư đệ, hiệu quả rất tốt.” Diệp Vu Thời nhàn nhạt nói: “Sáng trưa tối, một lần hai viên, quả nhiên hiệu lực phi phàm.”



Phương Khác dùng linh thức dò trong túi chứa đồ, quả nhiên bình đan dược Âm Trầm Ngư đưa đã trống rỗng, hồi khí đan thượng phẩm đó. Kết quả ban đầu y kiên trì không dùng bình đan dược này, hoàn toàn là lòng tự trọng không cần thiết sao? Nhưng, y cần dùng sạch cả bình sao? Sáng trưa tối, một lần hai viên ngươi cho rằng đây là bị cảm à? Cái này là một đống linh thạch đó!



Nhưng thôi vậy, so với linh thạch mạng nhỏ vẫn quý giá hơn.



Có điều, thứ làm Phương Khác bất ngờ là, chuyến đi bí cảnh Côn Luân mà y cho rằng sẽ oanh oanh liệt liệt cứ hạ màn như thế. Diệp Vu Thời vẫn lấy được nhẫn Nạp Hư, nhưng xuất phát từ tình đồng môn không ném bỏ lại kẻ đã hôn mê bất tỉnh này, còn giữ trong hang động. Vì thế không giống như trong tiểu thuyết đã viết, sau khi Diệp Vu Thời ra khỏi động gặp phải mọi người đang tranh đấu nên bị cuốn vào vòng đấu rồi trọng thương.



Nhờ vào những gì Phương Khác đã biết trước, hai người tránh được khỏi trung tâm loạn đấu, đào được không ít linh thảo. Đối với việc này, Diệp Vu Thời chỉ cười cười nhìn Phương Khác.



Kết quả cuối cùng, Ưu Đàm Tử vẫn nằm trong tay phái Côn Luân. Vị tu sĩ kỳ kim đan của phái Thái Hành đã chết trong bí cảnh Côn Luân. Chỉ có thể nói lần này phái Thái Hành trộm gà không thành còn mất nắm gạo. Đệ tử tổn thất trong bí cảnh cũng bị bỏ mặc vì trước đó họ đã đuối lý khi cho đệ tử kỳ kim đan trà trộn vào.



Tiêu Xương Thu là tam tú của phái Côn Luân, sau trận chiến này, nổi danh tu tiên giới. Đánh giá của ngoại giới đối với vị nữ tu mỹ lệ này lại tăng thêm một cấp độ.