Khác Thủ Tiên Quy

Chương 130 : Duy Pháp đường 3

Ngày đăng: 09:45 18/04/20


Mùi máu tanh nồng nặc lan khắp Duy Pháp đường.



Lúc Phương Khác trút đồ ra, từ một góc đến cuối cùng là tất cả thi thể, Duy Pháp đường cũng từ huyên náo biến thành an tĩnh. Tiêu Xương Thu lộ vẻ nghi hoặc, Triệu Lịch Duyệt thì nhướng mày, những đệ tử khác ngờ vực khó hiểu còn cả kinh ngạc.



Phương Khác trút ngược túi chứa đồ, thần sắc thản nhiên đứng trong đường. Sau đó tùy tiện ném túi chứa đồ vào trong đống thi thể. Chuyện giết người như cắt dưa hấu cuối cùng cũng xuất hiện trên người y. Nếu là lúc trước chỉ sợ có nằm mơ y cũng không ngờ đến, mà hiện tại y lại biểu hiện đạm nhạt đến vậy, đã thế còn không có một chút hối hận nào.



Sắc mặt Vương trưởng lão xanh mét, trực tiếp bật dậy khỏi vị trí quan chủ thẩm bước vào giữa đường, nhìn từng cái xác, sau đó chỉnh lại từng cái.



Lúc này một âm thanh đột nhiên vang lên: “Đó không phải là hoàng đệ tử của Duy Pháp đường sao?”



Một đệ tử lộ vẻ kinh ngạc chỉ vào thi thể được lau đi vết máu trên mặt, lập tức những đệ tử bị rào gỗ ngăn lại đều nhìn chằm chằm thi thể.



“A, người đó trông cũng khá quen mắt, hình như là Duy Pháp đường…”



Phương Khác nhìn sang những đệ tử này, thấy từng đôi mắt kinh ngạc nghi ngờ. Y mím môi thản nhiên nhìn thẳng vào những người đó. Bắt đầu từ khi giết người đầu tiên, y đã thỏa hiệp với pháp tắc của thế giới tu tiên rồi. Ngay từ đầu y chưa từng nghĩ chỉ dựa vào sức một người mà đối kháng với quy tắc của cả thế giới. Y cũng không cho rằng bản thân làm sai điều gì. Hiện tại y chỉ cảm thấy phẫn nộ không biết từ đâu trào lên.



Mười mấy đệ tử này chẳng qua chỉ là vật hy sinh bị ném ra mà thôi.



Thủ pháp đơn giản và thô bạo như lần trước, lần này chẳng qua là càng thêm sắc bén càng thêm vô sỉ và lang độc thôi. Người thiết kế chuyện này, bản lĩnh xem mạng người như cỏ rác thật sự khiến y tự thẹn không bằng.



Vương trưởng lão sờ thi thể dưới đất, quay người dùng ánh mắt có chút phức tạp và kinh ngạc nhìn vách ngăn. Hài tử đó… hài tử đó nó…



Chuyện hôm nay ông có biết, những người này đều trải qua sự đồng ý của ông mới được phái đi. Ông biết chuyện sẽ không đơn giản chỉ là giáo huấn nho nhỏ dành cho Phương Khác như Tạ An đã nói.



Hôm nay ông nói muốn ấn tội danh mưu hại đồng môn cho Phương Khác cần phải có chứng cớ, tội danh có lẽ có chỉ có thể khiến Phương Khác phải vào địa lao Duy Pháp đường một ngày, nhưng hiện tại…



Vương trưởng lão đột nhiên nhớ lại Tạ An phồng gương mặt ngây thơ nói, không có chứng cớ thì nó sẽ chế tạo chứng cớ, nếu tội danh không phải là có lẽ có mà thật sự tồn tại thì được rồi.
Còn Phương Khác thì lảo đảo, tựa hồ đã hơi kiệt sức. Y sờ lên thân kiếm đã bị uốn cong, sau đó vuốt chuôi kiếm, rồi nói với Thái A: “Cảm ơn.”



Vương trưởng lão ngã dưới đất, tay động động có vẻ muốn đứng dậy.



Nhưng lúc này Phương Khác chẳng thèm nhìn ông đến một cái, y chỉ bình tĩnh nhìn thiếu niên quỳ dưới đất.



Chẳng qua chỉ mười một mười hai tuổi, trên mặt vẫn còn sự non nớt và ngây thơ, nhưng trong mắt lại có màu đen không thể che giấu được. Có vẻ nó bị nghịch chuyển đột ngột này dọa sợ, ngây ngốc quay đầu nhìn Vương trưởng lão đang miễn cưỡng đứng lên. Sau đó sờ sờ vết thương do bị dằm gỗ rạch trên mặt mình.



Sau đó trong con mắt phượng to to bắt đầu ngưng lệ, miệng nhỏ mím lại nói với Phương Khác: “Phương sư thúc…”



Phương Khác nhếch miệng, nhìn Tạ An trước mặt.



“Phương sư thúc… Phương… đừng giết ta, đừng giết ta…” Tạ An cứ gọi Phương Khác như thế rồi khóc gào, gương mặt bánh bao nhăn nhúm lại, bộ dạng muốn đáng thương cỡ nào thì đáng thương cỡ đó.



Nếu bỏ qua ý thăm dò trong con mắt nó, thì hình tượng đáng thương này quả thật rất giống thật.



Phương Khác lạnh lùng đảo mắt nhìn Tạ An, sau đó lại nhìn Dư Sùng Lễ đã bị dọa ngốc gần đó.



“Đi theo ta.” Phương Khác túm lấy cổ áo Tạ An, xách lên.



“Sư thúc, đừng! Sư thúc… ta biết sai rồi! Phương sư thúc…” Tạ An ra vẻ đáng thương ôm chặt tay Phương Khác vừa khóc vừa nói, nước mắt chảy đầy mặt.



Phương Khác nhìn Tạ An, thờ ơ nói: “Đừng giở trò vặt này với ta, không có ai cứu được ngươi.”



Gương mặt khóc lóc của Tạ An liền cứng lại, tay đang ôm Phương Khác cũng bất giác buông lỏng.