Khác Thủ Tiên Quy

Chương 136 : Bế quan 1

Ngày đăng: 09:45 18/04/20


Tào Đoạt thấy Trí Tiêu như vậy, bất giác rũ mắt. Quả nhiên chưởng môn không phải xem trọng Phương Khác bình thường, nghĩ đến đây hắn liền bừng tỉnh, nhớ tới những gì Phương Khác nói với chưởng môn hôm qua, Tào Đoạt cong lưng nhẹ giọng hỏi: “Lẽ nào ngài thật sự quyết định để Phương Khác vào Duy Pháp đường?”



Trí Tiêu sờ tấm bái thiếp: “Duy Pháp đường ta cứ để đó, nếu nó lấy được thì cho nó lấy. Ta thì muốn xem thử tiểu tử này còn có thể mang tới cho ta bất ngờ nào.” Trí Tiêu nói, thần sắc đắc ý rõ rệt.



“Tên La Thanh nói Phương Khác trông có vẻ ngốc. Hừ, lời này hắn cũng nói ra được, đồ đệ của Trí Tiêu ta trông ngốc chỗ nào?” Trí Tiêu sờ râu nói: “Cho dù nó ngốc, đó cũng là ngốc có ích.”



Tào Đoạt cười, Phương Khác chỉ là đòi chưởng môn một công việc ở Duy Pháp đường, hôm nay chưởng môn lại trực tiếp nói nếu Phương Khác lấy được thì cho y lấy. Nhớ tới lý do thoái thác của Phương Khác hôm qua, Tào Đoạt bất giác thở dài.



Ngọn núi của Duy Pháp đường đã đổ, tất nhiên sẽ hỗn loạn. Tạ lão vừa đi, Duy Pháp đường kiên cố như tường đồng vách sắt cũng tràn đầy lỗ hỏng. Một khi có lỗ hỏng, người muốn chen tay vào cũng rất nhiều. Người chen tay nhiều rồi, đương nhiên sẽ loạn. Mà tính quan trọng của Duy Pháp đường thì khỏi cần nói, sự tồn tại của Duy Pháp đường đã giữ trật tự cho Côn Luân, trật tự Côn Luân không thể loạn, càng không thể để người khác nắm giữ trật tự Côn Luân.



Vì thế Duy Pháp đường cần phải được nắm giữ trong tay họ, như vậy có ai càng thích hợp với Duy Pháp đường hơn đệ tử của Trí Tiêu chứ.



Sau đó Trí Tiêu hỏi Phương Khác một câu, ‘ta là chưởng môn Côn Luân, Duy Pháp đường đương nhiên là do ta kiểm soát’.



Vậy mà Phương Khác chỉ trực tiếp đáp nhẹ một câu, ‘ngài là chưởng môn tạm thời’.



Trí Tiêu bèn cười ha ha, đồng ý với Phương Khác.



Sự thật cũng đúng như Phương Khác nói, nếu y có thể vào Duy Pháp đường đối với phe chưởng môn quả thật là một chuyện tốt. Nhưng phải chăng Phương Khác đã quá tự phụ, đánh giá quá thấp môn nhân của Tạ lão? Y đã quên vì y giết đích tôn của Tạ lão mới khiến Tạ lão rời khỏi Duy Pháp đường sao? Tuy Tạ lão rời khỏi Duy Pháp đường nhưng ảnh hưởng của ông vẫn còn. Chỉ cần ảnh hưởng đó vẫn còn, Duy Pháp đường vẫn sẽ có một nhóm người thù địch Phương Khác. Y dựa vào cái gì cho rằng y có thể đứng vững ở Duy Pháp đường?



Hơn nữa…Tào Đoạt nhìn Trí Tiêu đang trầm tư, thầm nói, chính vì lực ảnh hưởng khủng bố của Tạ lão đối với Duy Pháp đường, chưởng môn mới thuận nước đẩy tuyền cho phép ông ta bỏ đi. Mới… vào mấy năm trước để hắn cùng mấy người đó vào Duy Pháp đường.



Nhiều năm nay họ vẫn chưa hoàn toàn thâm nhập vào Duy Pháp đường, vậy Phương Khác dựa vào cái gì cho rằng y vào Duy Pháp đường rồi thì có thể bảo đảm Duy Pháp đường sẽ nằm trong tay họ chứ?



Cho dù Tào Đoạt biết những chuyện Phương Khác làm mấy hôm nay, nhưng vẫn thiếu lòng tin với y.
Nhưng dù Huyền Kiếm môn xuất từ phái Côn Luân. Nhưng hiện nay họ đã rời khỏi Côn Luân mấy trăm năm, đệ tử trong môn phần lớn chỉ biết bản thân là người của Huyền Kiếm môn chứ không biết mình cũng là người Côn Luân. Bọn họ không có cảm giác thuộc về Côn Luân như đệ tử Côn Luân, mà đối với Huyền Kiếm môn, chẳng phải Côn Luân cũng như vậy sao?



Do đó, Huyền Kiếm môn muốn dung nhập Côn Luân rất khó, vì ngăn cách luôn tồn tại. Huyền Kiếm môn quy thuộc Côn Luân chỉ có hai chọn lựa, một chính là Huyền Kiếm môn bị đánh tan phân tới các nơi ở Côn Luân. Chọn lựa khác chính là bám vào một thế lực trong phái Côn Luân để được ủng hộ, như vậy về một mặt ý nghĩa nào đó là bảo tồn cho Huyền Kiếm môn.



Mà y chính là nhắm vào Huyền Kiếm môn, Huyền Kiếm môn quy phục y, y bảo đảm Huyền Kiếm môn không bị tan rã hoàn toàn.



Trong tay một quản sự Duy Pháp đường nắm quyền lực của hai trăm đai vàng. Y dùng hai trăm đệ tử đai vàng là đủ để bảo lưu hoàn chỉnh tinh anh của Huyền Kiếm môn. Hai trăm đệ tử đai vàng đổi lấy hai trăm thuộc hạ, một chút cũng không thiệt.



Đương nhiên, chuyện này cũng có chỗ hại. Nhưng có hại không có nghĩa không thể làm, chỉ cần lợi lớn hơn hại là được.



Phương Khác cong môi cười, nói với Chân Thông: “Chuyện này ta giao cho ngươi.” Chân Thông cũng có chút bản lĩnh, vốn y cho rằng chuyện giao cho Chân Thông có lẽ hắn không hoàn thành được, hoặc cần phải thỉnh ý với y mới có thể hoàn thành. Nhưng Chân Thông đã hoàn thành thuận lợi, hơn nữa còn giành được lợi ích không nhỏ trong cuộc đàm phán cùng Huyền Cực.



Chân Thông vội chắp tay hành lễ, kích động nói: “Tạ chủ tử khen ngợi, thuộc hạ sẽ không phụ ủy thác!”



Phương Khác cười cười, không nói gì, chỉ nhìn hướng Luyện Khí phong, sờ mũi nghĩ thư của mình đã đến tay Diệp Vu Thời chưa, sau mới nói với Chân Thông: “Ngươi trở về đi, nếu gặp khó khăn có thể đi tìm Triệu Lịch Duyệt, nếu hắn không xử lý được, ngươi có thể thỉnh giáo Diệp sư huynh.”



“Vâng.” Chân Thông cung kính đáp lời, rồi dẫn Chân Minh đi.



Phương Khác đứng dưới chân núi ngẩng đầu nhìn đỉnh núi cao tận mây, nâng một chân dẫm lên con đường nhỏ.



Thoáng cái, thân ảnh Phương Khác đã biến mất như bị sương mù bao trùm. Y quay lại nhìn, cũng chỉ thấy một vùng sương trắng. Rõ ràng vừa rồi không thấy chân núi có sương, hiện tại lại bị sương mù nồng đậm bao trùm.



Nghĩ nghĩ, Phương Khác lại bước tới một bước, bước này gian nan ngoài dự liệu.