Khác Thủ Tiên Quy

Chương 14 : Thừa lễ

Ngày đăng: 09:44 18/04/20


Phương Khác ngồi trên đệm cói, tịnh tâm, bài trừ tất cả tạp niệm, chậm rãi cảm thụ tất cả linh lực, linh lực năm màu lưu chuyển quanh người, từng điểm huỳnh quang vô cùng đẹp, sau đó chậm rãi hút vào người, trộn lẫn vào nhau. Không còn xuất hiện tình huống linh lực ba màu không thể dung chứa, mà cuối cùng đã dung hợp với nhau, biến thành khí oánh bạch. Nhưng Phương Khác lại có thể cảm giác được rõ ràng, linh lực ngũ hành đều có sự tồn tại đặc biệt, trong đó thủy, mộc, thổ ba loại linh lực là thịnh vượng nhất. Ngũ hành thành vạn vật thì ra là thế. Cũng giống như thành phần hóa học, công thức tổ hợp khác nhau, sẽ tạo thành vật chất khác nhau.



Bách hội, phong trì, thiên dung, thiên trụ, lương môn, dũng tuyền, tuần hoàn liên tục, chảy qua thượng đan điền cuối cùng hình thành khí hải ở hạ đan điền. Cảm giác này rất thoải mái, hoàn toàn bất đồng với sự ngưng trệ lúc trước, tế bào toàn thân đều như giãn ra. Cảm giác mênh mông trước nay chưa từng có.



Ánh sáng ngũ sắc càng lúc càng hoạt bát, biến hóa ngàn vạn, toàn thân Phương Khác như không còn trọng lượng, mở mắt ra, trước mắt là một vùng rộng lớn, nhìn xuống một chút là một tiểu lâu mái ngói màu xám, đơn giản và quen thuộc. Đúng, đây là tiểu viện của y, sau đó tầm nhìn càng lúc càng rộng, các viện lạc bất đồng, có trang nhã, có thô tục, có xa xỉ, có kỳ dị… người tay cầm linh trà, có hai ba người tụ lại, người thì lặng lẽ đả tọa, có người cầm trường kiếm, không ngừng lặp lại động tác đâm chém giống nhau, còn có người đang ngồi lặng trước bàn cờ.



Nơi xa hơn, trên năm phong, các tu sĩ khác nhau đang mài giũa, từng tiếng giảng đạo, xa hơn nữa, là linh điền như thủy triều ở ngoại môn, các tu sĩ bận rộn thi các pháp quyết ở linh điền, [Vân Vũ quyết], [Thốn Mộc quyết], vân vân.



Mắt Trí Ngu đạo nhân khẽ mở ra lóe qua một tia sáng, như có cảm giác, một đạo thần niệm đảo qua phái Côn Luân, không biết là vị đạo hữu nào đi ngang qua phái Côn Luân, thế mà ngay cả chào hỏi một tiếng cũng không có. Một con hạc giấy nhỏ tinh xảo màu vàng bay qua, Trí Ngu đạo nhân động thần niệm, hạc giấy dừng lại giữa không trung.



Đột nhiên, hạc giấy bỗng truyền ra tiếng một nữ tử, ngữ khí dịu hòa lại mang theo một cỗ lãnh ý.



“Sư đệ, đạo thần niệm vừa rồi vô cùng xa lạ, nhưng không có ác ý với lại cực yếu, không biết là tu sĩ phái nào. Nhưng, sư đệ có nghe nói Trí Tiêu sư đệ hôm qua tìm tới ngươi gây phiền phức chưa? Nói là sư đệ ngươi bồi dưỡng ra một đống đệ tử ngu xuẩn vô cùng…” Giọng nữ tử về sau đã mang theo chút ý cười.



Mà Phương Khác lại hoàn toàn không biết, hiện tại ngay cả thần niệm là gì y cũng không biết, tu sĩ dưới nguyên anh gọi là linh thức, mà tu sĩ trên nguyên anh lại gọi là thần thức. Dưới nguyên anh tuy có thể thả ra ngoài nhưng không thể thoát ly bản thể, hơn nữa phạm vi có hạn, mà đến thần thức rồi đương nhiên linh thức càng cường đại hơn, và càng nhiều hơn, thần thức có thể phóng ra ngoài, hoàn toàn thoát ly bản thể, nếu thần thức của ngươi đủ cường đại thậm chí có thể thoát ly nhục thể, dùng thần thức đi bất cứ đâu, đương nhiên bình thường mà nói tu sĩ kỳ nguyên anh thần hồn ly thể chẳng qua chỉ trong một hơi thở, hơn nữa còn cực kỳ nguy hiểm.




“Lão hói, dựa vào cái gì do ngươi trao chữ!” Một bóng người xuất hiện đứng cạnh Trí Ngu đạo nhân, nhìn tướng mạo rõ ràng là lão đạo đã ném Phương Khác xuống lầu hôm đó.



“Trí Tiêu sư đệ.” Trí Ngu đạo nhân liếc nhìn Trí Tiêu, lúc chạm đến vẻ ngoài già nua của Trí Tiêu, mắt hiện đau đớn.



“Nói chẳng có chút kích tình nào, mắc mớ gì phải nói văn nhã như thế chứ, nam nhân thì nên bá khí! Còn nữa, trong số đời đệ tử này của ngươi ta cho ngươi hay cái tên tiểu nhi vô tri đó ngươi thấy không? Thật là tức chết ta, ngu không thể tả, ngốc có cảnh giới!” Trí Tiêu đạo nhân hung tợn nói: “Vừa nghĩ đến vấn đề của y ta liền muốn… đập cho một cái.”



“Ngươi tính toán với hậu bối làm gì?” Trí Ngu đạo nhân nhàn nhạt nói.



Trí Tiêu đạo nhân rõ ràng hơi khựng lại, “Sao ta lại tính toán với hậu bối, đây là sự quan tâm của sư thúc tổ ta đây, à, hiện tại là sư thúc rồi, là sự quan tâm của sư thúc, nếu không phải ta, tiểu tử đó hiện tại chắc chắn đã bị trọng thương rồi.”



“Y đột phá rồi, hiện tại là trung kỳ trúc cơ.”



“Nhìn đi, nhìn đi, nếu không nhờ tiểu gia ta…” Trí Tiêu đạo nhân đắc ý nói, đột nhiên nhớ lại dung mạo của mình hiện tại: “Hừ, nếu không nhờ gia gia ta, y có thể đột phá sao?”