Khác Thủ Tiên Quy
Chương 140 : Lộ chân tướng
Ngày đăng: 09:45 18/04/20
Mọi người suy đoán chưởng môn là vì Phương Khác không ngay lập tức đi bái kiến ông mà mất hứng, mới đặc biệt lệnh đệ tử đến ‘nhắc’ Phương Khác một câu. Vì thế trên mặt Phương Khác mới có vẻ mất tự nhiên trong thoáng chốc.
Nhưng thực tế họ đã đoán sai, khi Phương Khác xuất quan nhận được hạc giấy của Trí Tiêu bảo y bổ sung ‘công khóa’ của hai năm nay rồi hãy đến tìm ông, lão nhân gia không có thời gian để dạy bù cho Phương Khác. Cũng không muốn cùng một người lạc hậu tin tức hơn hai năm nói trời nói đất.
Câu nói mà đệ tử kia mang đến có càn khôn khác, nhưng nếu mọi người đã cho rằng Phương Khác là bị giáo huấn mới lộ ra biểu tình dị thường, vậy đương nhiên y cũng sẽ không giải thích quá nhiều, dứt khoát thừa nhận.
Phương Khác một mặt đi tới Cùng sơn cốc, một mặt suy nghĩ sư phụ nhà mình có phải đã đoán được gì không? Sao ông lại đoán được? Cũng không nghe nói có phong thanh gì về Thái A truyền ra ngoài mà?
Ngoài Cùng sơn cốc có mấy đệ tử mặc giáp tuần tra xung quanh, sơn cốc vốn thanh u hiện nay vì thân phận của chủ nhân mà nhảy vọt thành trung tâm chính trị của phái Côn Luân. Linh dược muôn hồng nghìn tía nở đầy sơn cốc tỏa ra hương thơm thanh u, linh thực trân quý mà người ngoài cốc tâm tâm niệm niệm tại đây có thể tùy ý thấy được. Nhưng đáng kinh ngạc hơn là, dưới chân cứ hễ vô ý sẽ lồi ra trận pháp cấm chế.
Phương Khác nhờ một tấm thẻ ngọc đi thông suốt không cản trở.
Khi thấy Tào Đoạt, Phương Khác nhướng mày đánh giá hắn một phen, thì ra hắn không phải là gián điệp của Phương gia mà là gián điệp của chưởng môn.
“Phương Khác, chưởng môn đã đợi ngươi ở thư phòng nhiều giờ rồi.” Tào Đoạt vô cảm nói.
“Chào Tào tiền bối.” Phương Khác mím môi cười, chắp tay hành lễ vãn bối.
Tào Đoạt gật đầu, trên mặt vẫn không có biểu cảm gì.
Phương Khác xoay người đẩy cửa thư phòng, thì thấy sư phụ đang tì lên án viết gì đó, thần sắc rất nghiêm túc. Nghĩ nghĩ, Phương Khác sờ mũi, sắn tay áo đứng cạnh bàn bắt đầu mài mực.
“Trên Vấn Đạo phong có gì thú vị không?” Trí Tiêu vừa móc móc vẽ vẽ vừa hỏi.
“Cũng không tồi.” Phương Khác đáp.
“Kiếm của ngươi là kiếm gì?”
“Đồ đệ ngu dốt, vẫn chưa thấu triệt kiếm tâm.” Phương Khác cúi đầu bình tĩnh nói. Y còn chưa làm rõ cái gì là kiếm tâm của mình, theo y biết trong đời đệ tử của y người ngộ ra kiếm tâm chỉ có Hách Liên Thập Cửu mà thôi.
Trí Tiêu buông bút, nhìn Phương Khác chỉ chỗ ngồi bên cạnh: “Ngươi ngồi.”
Phương Khác ngồi xuống, nhìn lão nhân dung mạo già nua. Nhìn mắt lão nhân này, y cũng không thể nào thăm dò được bất cứ cảm xúc gì, lần đầu tiên gặp mặt ra vẻ nóng nảy dễ giận, sau đó càng lúc càng thâm sâu khó dò.
“Linh đến từ chấp niệm.” Mắt Thái A đen kịt, hắn nói xa xăm: “Ngô là chấp niệm của Cốc Lương Thương.”
Phương Khác nhíu mày, trong suy đoán của y, Cốc Lương Thương chính là Thái A, Cốc Lương Thương hóa thành kiếm linh. Vì rất dễ thấy… người hư hóa xuất hiện trong Tứ Phương Hư Hóa trận đều cần phải là tu sĩ mà người thi pháp đã đối chiến. Nếu không thì không thể nào hư hóa ra. Nếu Thái A không phải Cốc Lương Thương vậy hắn làm thế nào có thể thi triển được? Cả lúc Thái A nhìn thấy Thập Phương cũng từng nói, hắn và Cốc Lương Thương đi từ đại lục Thanh Hoa đến đại lục Hoang Mạc cuối cùng là đại lục Cửu Châu…
Thái A thấy Phương Khác nhíu mày, nói: “Nhữ còn gì nghi vấn?”
Phương Khác nói ra nghi hoặc của mình.
Thái A hơi ngửa đầu đáp: “Ngô là Thái A, không phải Cốc Lương Thương. Chỉ là sau khi hắn lấy thân tuẫn kiếm, ngô đã hóa thành dáng vẻ của hắn, có ký ức của hắn, nhưng linh hồn thì không phải một.”
Nói xong những điều này Thái A đứng lên, quay nhìn biển hoa: “Lời đã tận, nên biết nhữ đã biết hết rồi. Không nên biết nhữ cũng không cần hỏi nhiều.”
“… Phí lời.” Phương Khác thấp giọng rủa Thái A vài câu.
“Nếu nhữ có ý kiến, ngô nguyện ý cùng nhữ thảo luận chuyện hiến tế.” Thái A quay lại nhìn Phương Khác, không nhanh không chậm nói.
Khóe môi Phương Khác động động, giở khóc giở cười: “Không phải chứ, ngươi còn chưa từ bỏ?”
Thái A mở miệng: “Nhữ phải biết, ước định của ngô và nhữ là: Ngô giúp nhữ mạnh lên, nhữ mang bản thể của ngô ra khỏi địa cung. Đợi sau khi chuyến đi địa cung kết thúc, nhữ nên thế nào?”
Phương Khác híp mắt, há miệng muốn nói, giây tiếp theo đã bị Thái A ném ra khỏi linh thức.
… Lại trò này. Phương Khác cười lạnh hai tiếng biểu thị khinh bỉ hành động của Thái A, sau đó lại bắt đầu đau đầu.
“Bạch nhãn lang, Vệ sư đệ đã bói cho ta một quẻ, phía nam đại hung.” Phương Khác nói.
Thật lâu sau mới nghe Thái A phát ra hai tiếng cười lạnh, không khác chút nào với tiếng cười lạnh của Phương Khác vừa rồi.
Phương Khác cong môi, nên làm gì à? Nên làm gì thì làm thế thôi.
Đối với đệ tử bắt chuyện kia, y mỉm cười gật đầu đáp: “Ta đang định đến sân diễn luyện.”