Khác Thủ Tiên Quy
Chương 149 : Phương Hiền Thanh
Ngày đăng: 09:45 18/04/20
Chu Lập Đức tra xét một lượt, báo cho Phương Khác biết cách nơi này hai trăm dặm có một thôn lạc. Cuối cùng vẫn chọn nghỉ ngơi không xa nơi thuyền chìm. Màn đêm nhanh chóng buông xuống, trong mảnh đất được dọn sạch đốt mấy đống lửa. Trừ mấy người phòng vệ, những người khác đều ngồi vây quanh đống lửa.
Nhưng so với bầu không khí líu ríu trên đường, giờ đây mọi người trầm mặc đi nhiều. Cho đến khi Chu Lập Đức lấy ra mấy bình linh tửu truyền đi. Phương Khác nhận rượu uống một hớp rồi đưa cho Vương Lạc Dương ngồi cạnh. Vương Lạc Dương nhận rượu cực kỳ tự nhiên uống một hớp lớn, lại bị rượu cay nồng làm sặc, ho mấy tiếng, trên da mặt trắng nõn hiện mấy vệt đỏ xấu hổ, lập tức trong đám người vang lên tiếng cười thiện ý.
“Đây là rượu gì mà dễ sặc vậy?” Vương Lạc Dương đưa rượu cho người kế bên rồi hỏi.
“Đây là rượu mà tu sĩ quanh năm hành tẩu bên ngoài thường chuẩn bị, gọi là bạc tửu. Đương nhiên không sánh bằng những loại rượu ngon, nhưng chỗ tốt duy nhất là nồng. Cho dù ngươi ở trên Thiên Sơn cả ngày tuyết phủ, uống một miếng bạc tửu thì cả người sẽ ấm áp lên.”
“Tu vi lên đến nguyên anh thì sẽ không bị hoàn cảnh ngoại giới ảnh hưởng nữa rồi, huống chi chỉ cần mang theo y sam có phù văn giữ ấm thì Thiên Sơn có tính là gì.” Một đệ tử đời ba mươi bảy nói, nó không cảm thấy chuyện uống rượu giữ ấm là đúng, ngược lại cứ lộn xộn đầu đuôi.
Chu Lập Đức cười, mấy người ở xa nghe thấy cũng lớn tiếng cười. Đại hán khôi ngô cách một đống lửa cười đặc biệt lớn tiếng, nói sang bên này: “Trên thế gian người tu hành nhiều tới vạn vạn, có thể lên nguyên anh lại có mấy ai? Dù là Côn Luân chúng ta được xưng đệ nhất đại phái cũng chỉ có mấy trăm nguyên anh giả. Còn y sam có thêu phù văn giữ ấm thấp nhất cũng trên tam phẩm, những người như chúng ta dùng hết linh thạch hằng ngày để mua linh bảo thuận tay cũng không đủ sao có thể tiêu linh thạch cho thứ đó? Cũng chỉ có những đại thiếu gia đại tiểu thư không ăn khói bụi nhân gian như các ngươi mới có tiền vốn để phung phí…”
“Chẳng qua Côn Luân chúng ta cũng có vốn liếng, bọn ta ra ngoài đã tốt hơn những tiểu môn tiểu phái. Linh bảo trong tay bọn ta tùy tiện lấy ra một cái cũng có thể trấn trụ không ít người… có vài tản tu thảm lắm kìa, nguồn vốn để tu hành toàn dựa vào tranh đoạt, không có đan dược duy trì tu hành hằng ngày, nghe nói không ít tu sĩ ngay cả tích cốc đan cũng không đủ dùng, càng khỏi nói đến trúc cơ đan hay kết anh đan.”
… Một đám người cứ thế bắt đầu trò chuyện. Đám nhóc Vương Lạc Dương nghe cũng khá hứng thú, bầu không khí trở nên hòa hợp vô cùng.
“Chuyện năm đó ngươi làm mật thám ở phái Thái Hành, có thể kể nghe không?” Phương Khác tùy tiện ném một cành cây vào trong đống lửa.
Chu Lập Đức nhìn Phương Khác, ánh lửa rọi lên gương mặt tuấn lãng mang ý cười nhạt nhạt, vậy mà lại khiến người ta có cảm giác an tâm bình tĩnh.
Phương Hiền Thanh dùng khăn tay lau máu trên miệng, đổi sang nụ cười thích hợp cùng mấy phần tự khoe, sau đó ung dung nói: “Vào đi.”
“Thiếu gia chủ, có tin tức đáng tin. Đệ tử nhập môn của chưởng môn phái Côn Luân xuất hiện ở vùng Lăng giang, theo thuộc hạ suy đoán mục đích của họ chính là Tả Thần Sách Doanh.”
“Hử?… Phương Khác muốn đến Tả Thần Sách Doanh?” Phương Hiền Thanh lạnh nhạt nói: “Ta thấy y không phải muốn đến Tả Thần Sách Doanh mà muốn đến Tuyết Đỉnh sơn đó.”
Phương Khác… Phương Hiền Thanh khinh thường cười, sau đó trên mặt xuất hiện vẻ vui sướng, bước nhanh tới cạnh bàn ngồi xuống, nhấc bút viết thư cho cha. Phải biết Phương gia bọn họ đợi Phương Khác rất lâu rồi. Nếu Phương Khác luôn ở trong phái Côn Luân bọn họ không thể làm gì y, nhưng y lại ra ngoài, còn không biết sống chết lao đầu về bên này. Đây chính là thiên đường có lối không đi, địa ngục không cửa cứ tới.
Nghĩ đến câu chất vất của Phương Khác lúc trong môn phái ‘ngươi có từng xem mình là đệ tử Côn Luân không?’, so với hoàn cảnh của hắn lúc này chẳng khác nào vả thẳng một bạt tai.
Hắn từng xem mình là đệ tử Côn Luân sao? Đương nhiên từng, từng có lúc hắn cũng lấy làm kiêu ngạo vì mình là đệ tử Côn Luân, hắn cũng nguyện ý dùng hết sức cho Côn Luân, hắn cũng nguyện ý chiến đấu vì Côn Luân.
… Nhưng, là bọn họ thay đổi tất cả. Nếu không phải mắt thấy hắn không thể đạt được những gì mình muốn trong Côn Luân, hắn cần gì phải phản bội Côn Luân. Nếu không phải lão thất phu Trí Tiêu bức bách, Phương gia hắn sao phải bước lên con đường hôm nay?
Phương Hiền Thanh vừa viết, vừa nghĩ.
Hắn nghĩ nếu Phương Khác bị Phương gia mình bắt được, Diệp Vu Thời sẽ có biểu cảm gì, Trí Tiêu sẽ có cảm tưởng gì. Vừa nghĩ đến những điều đó hắn đã nhịn không được mỉm cười.