Khác Thủ Tiên Quy

Chương 156 : Đổi tù binh 1

Ngày đăng: 09:45 18/04/20


Chu Lập Đức theo sau Phương Khác, phát giác trên đường đi qua ánh mắt các tu sĩ nhìn họ đều có chút phức tạp.



Đến doanh trướng nhốt Tất Thập Tứ, hắn và Khổng Du Thanh rất tự giác dừng lại bên ngoài.



“May mà Tả Thần Sách Doanh thành lập không lâu hơn nữa khi nó còn là Lục Tuần Vệ không phải do Tất Thập Tứ phụ trách. Cũng may là trong quân Tiêu sư tỷ có uy vọng rất cao, nếu không hôm qua chỉ sợ khó thành công.” Khổng Du Thanh còn e sợ nói.



Chu Lập Đức nhìn Khổng Du Thanh lắc đầu thấp giọng nói: “Trên đời làm gì có nhiều may mà như thế?”



Đúng lúc này hai tu sĩ ở trong doanh trướng trông chừng Tất Thập Tứ cũng lui ra, Chu Lập Đức tức khắc thận trọng ngậm miệng sau đó tươi cười chắp tay với hai người kia: “Hai vị cực khổ rồi…”



Hai người mau chóng trả lễ, hình như còn hơi căng thẳng nói: “Không dám không dám, Chu đại nhân nặng lời rồi.”



Chu Lập Đức hàn huyên chút với hai người, rồi cười bảo hai người ra đứng cách doanh trướng xa một chút. Hai người kia đương nhiên thoải mái gật đầu. Tuy biết Phương Khác và Tất Thập Tứ nói chuyện có thể sẽ lập trận pháp, nhưng vào lúc này tránh né hiềm nghi là tốt nhất.



Trong doanh trướng.



Hai tay hai chân Tất Thập Tứ đều bị thiết liên xích lên tay vịnh cùng chân ghế. Trên người chỉ mặc đơn y, tóc xõa chân trần. Trông vẫn rất bình tĩnh, chỉ là đôi mắt hoa đào thiếu đi thần thái phấn chấn mà thay bằng mấy phần trầm tĩnh tức giận.



Phương Khác nhìn Tất Thập Tứ như thế, tuy hơi quái dị nhưng cũng không nói gì, mà vén áo ngồi xuống chiếc ghế phía trước Tất Thập Tứ.



Tất Thập Tứ hừ lạnh một tiếng, tay vừa động xích đã vang leng keng.



“Ngươi làm sao thuyết phục đám Triệu trưởng lão?”




Phương Khác đồng ý, đứng lên ra khỏi doanh trướng.



Đột nhiên Tất Thập Tứ gọi Phương Khác lại, nhướng đôi mắt hoa đào nhìn chằm chằm Phương Khác: “Hiện tại ta rơi vào trong tay ngươi, ngươi muốn làm gì ta? Hay nên nói ngươi có thể làm gì? Áp giải ta về Côn Luân?’



Phương Khác nhìn Tất Thập Tứ, dường như chẳng hề bận tâm, lại nhếch môi cười.



Tất Thập Tứ híp mắt, giờ khắc này hắn thừa nhận Phương Khác quả thật xứng là nhi tử của Phương Minh Viễn… bản lĩnh chọc tức người quả là thuần thục! Nhưng ngoài mặt Tất Thập Tứ vẫn bình tĩnh mang nụ cười khá vô lại nhìn Phương Khác.



“Lột sạch ngươi, dạo phố thị chúng.” Phương Khác nhàn nhạt nói.



“…” Miệng Tất Thập Tứ mấp máy, không nói nữa. Nhớ tới hôm qua bị người lột y phục nếu không phải Hộ Lạc kịp thời xuất hiện, hắn quả thật đã bị lột sạch rồi. Quá hung tàn…



Phương Khác ra khỏi doanh trướng, Chu Lập Đức vội lại gần.



Phương Khác trầm ngâm một lát vẫn quyết định hỏi hai người canh chừng Tất Thập Tứ: “Hôm qua là ai lột đồ Tất Thập Tứ chỉ còn lại một kiện đơn y?”



Hai tu sĩ vẻ mặt rất phức tạp, còn mang theo sợ hãi nói: “Là La đại nhân thủ hạ của Diệp đại nhân.”



Phương Khác há há miệng, lại ngậm vào. Nhớ tới lần duy nhất cùng hành động với đám người La Tất… cái loại tinh thần tuyệt không bỏ qua kia.



Ừm, đáng học tập.