Khác Thủ Tiên Quy

Chương 158 : Đổi tù binh 3

Ngày đăng: 09:45 18/04/20


Thành Thái An cách chiến trường máu tanh gần như thế, gần đến mức một khi khai chiến chỉ cần một cơn gió nam thổi tới sẽ có thể ngửi được vị máu tanh nồng. Nhưng người trong thành Thái An vẫn thái bình an lạc như tên gọi của nó. Hai bên con đường lát thanh thạch vang lên tiếng huyên náo không dứt, náo nhiệt phồn hoa.



Chẳng qua tản tu trên đường không còn nhiều như trước nữa, chiếm số đông là đệ tử phái Thái Hành mặc hắc bào hình ngũ hành bát quái. Dưới sự thống trị thiết huyết của phái Thái Hành, các thế lực nhỏ vừa trong nội cảnh Thái Hành gần như không còn tồn tại. Một phần tản tu cũng được nhận vào phái Thái Hành. Phái Thái Hành cường đại chưa từng có.



Con đường náo nhiệt đột nhiên yên tĩnh lại, Thượng Quan Bình Dao đang trả giá với chủ sạp bất giác nhìn sang đầu đường. Con ngươi của nàng kịch liệt thu lại, tay cầm sáo siết chặt đến mức khớp ngón tay cũng tái đi.



“Tránh ra!” Một tiếng quát lớn, con phố vốn hơi chen chút được mở ra một con đường. Đội ngũ gần như không thấy điểm cuối, ở giữa giải một đội tu sĩ gầy trơ xương, sắc mặt vàng vọt, tinh thần uể oải, tay chân đều bị xích dài và nặng khóa lại. Không ít người còn có vết máu tươi trên người, y sam vốn nên là màu trắng đã bẩn đến mức không nhìn ra màu gốc. Đường vân mây gợn tinh mỹ được thêu bằng tơ bạc trên y sam cũng trở nên ảm đạm không ánh sáng.



Thượng Quan Bình Dao càng siết chặt tay, tay kia thì nắm đoản kiếm trong tay áo.



“Ai, vị đạo hữu này, rốt cuộc ngươi có muốn cây sáo Thanh Âm này không?” Chủ sạp không kiên nhẫn hỏi.



Thượng Quan Bình Dao giật mình hoàn hồn, cười xin lỗi móc linh thạch ra.



Chủ sạp nhận linh thạch, sắc mặt lập tức chuyển tốt, nhìn đầu đường nói: “Sao hôm nay những người này được mang ra khỏi linh khoáng rồi?”



Thượng Quan Bình Dao tỏ vẻ hiếu kỳ, mỉm cười nhìn chủ sạp, ngón tay nhẹ vuốt qua mái tóc đen mượt, ôn giọng hỏi: “Linh khoáng? Những người này là ai vậy? Sao lại có bộ dạng thê thảm nhếch nhác thế kia?”



Chủ sạp đờ người, phát hiện nữ tu trông thì bình thường này khi cười lên lại đẹp như thế, gã si ngốc nhìn Thượng Quan Bình Dao nói: “Tiên tử có điều không biết, những người này đều là tù binh phái Thái Hành bắt được trên chiến trường. Lúc trước đều là đệ tử của phái Côn Luân đó, hê, đệ tử phái Côn Luân trước kia ra hình ra dạng cũng rơi vào kết cục này…”



“Linh khoáng ngươi vừa nói là sao nữa? Ngươi biết gì nói hết cho ta nghe đi.” Đáy mắt Thượng Quan Bình Dao rét lạnh, nhẹ lắc vòng trên tay phát ra âm thanh thanh thúy.



Con ngươi chủ sạp mở to, ánh mắt tản mạn nói: “Phái Thái Hành phong tỏa linh lực của những tù binh này, đưa xuống khoáng linh thạch làm khổ lực. Cái khác ta cũng không rõ lắm… chỉ nghe nói cuộc sống của những tù binh này so với linh thú chuyên môn đào khoáng còn không bằng. Trong hai năm còn chết không ít người, có người là mệt chết có người là đói chết còn có người bị chỉnh chết…”



Chủ sạp nói xong, đột nhiên chớp mắt. Đội ngũ đó đã đi tới trước sạp hàng của gã, gã cúi đầu không chút để ý chỉnh lý lại đồ đạt bày trên sạp. Chỉ là thấy linh thạch trên tay thì nhẹ ủa một tiếng, gã bán cây sáo Thanh Âm kia từ hồi nào vậy?… À, đúng rồi, vừa rồi có một vị nữ tu tướng mạo bình thường mua mất rồi.



Tù binh phái Côn Luân đi dọc con đường dài dằng dặc xuyên qua cửa thành, được xếp thành từng hàng. Hàng trước nhất vừa lúc đứng ở trước trụ gỗ vừa đóng xong.




Mọi người vẫn đứng yên.



Vương Dĩ An nói: “Thống soái, bây giờ đã không thể nhẫn nhịn nữa rồi! Lẽ nào chúng ta chỉ có thể ngồi đây trơ mắt nhìn sao? Cho dù đánh không tới, giết một tên Thái Hành thì đỡ một tên!”



“Đúng đó! Thống soái.”



“Đúng vậy không sai!” Tất cả mọi người phụ họa.



“Thái Hành quả thực hiếp người quá đáng, chuyện giết tù binh là vi phạm đạo nghĩa.” La Phó nhịn không được cắn răng nói.



Vương Dĩ An lộ vẻ trào phúng lạnh lùng cười nhạo: “Đạo nghĩa? Trong mắt đám súc sinh phái Thái Hành còn có đạo nghĩa gì?”



Đã nói đến thế, có vài người vô thức nhìn sang Phương Khác.



“Trước cứ đáp ứng bọn họ đi.” Phương Khác đột nhiên lên tiếng, ánh mắt bình tĩnh nhìn Tiêu Xương Thu.



Tức thì các thống soái khác đều không nói nữa.



“Hiện tại bọn họ cần chỉ là một câu trả lời mà thôi, chúng ta cứ đáp ứng trước cũng không có gì tổn thất, không phải sao? Còn về cụ thể đổi thế nào, nói sau.” Phương Khác bình tĩnh nhìn Tiêu Xương Thu, ôn hòa nói. Nếu thật không còn đường lui, phải dùng y đổi cũng không phải không thể. Y không thích hy sinh bản thân, mà y đã suy nghĩ, phái Thái Hành đòi y chung quy là vì Thái A kiếm. Mà nếu chỉ một mình y bị bắt, tỷ lệ được cứu ra sẽ lớn hơn rất nhiều. Cho dù không ai có thể cứu được y, tự y cũng không phải không thể chạy thoát. Dù sao… tên bạch nhãn lang Thái A sẽ không thấy chết không cứu. Nếu không đổi, y… gánh không nổi nhiều mạng người như thế.



Lẽ nào đây chính là phương nam hung hiểm mà Vệ Thoán nói? Phương Khác tự chế nhạo nghĩ.



“Đúng rồi! Binh bất yếm trá, chúng ta cứ đáp ứng trước đi. Qua cửa này rồi nói sau.” La Phó vui mừng nói, kết quả đổi lấy một đống cái trợn trắng mắt.



Tiêu Xương Thu chau mày, gật đầu.