Khác Thủ Tiên Quy

Chương 171 : Địa cung 8

Ngày đăng: 09:45 18/04/20


Trong miệng Phương Khác ngậm đan dược, bay lên giữa năm ngọn đỉnh. Lửa trong năm ngọn đỉnh đột nhiên bùng lên, trong chớp mắt muốn nhấn chìm Phương Khác. Ngô Thất đầy khẩn trương, ngửa đầu nhìn chằm chằm chỗ đó. Trong tay cầm đèn lưu ly của Phương Khác.



Chỉ thấy thần hỏa năm màu tụ lại một chỗ, trở nên trong suốt như nước, lưỡi lửa quấn lên Phương Khác, mặt y không hiệu chút đau khổ nào, chỉ có trên trán hiện ra đường vân màu máu. Y nâng kiếm để trên cổ tay, hơi lạnh trên lưỡi kiếm đã thẩm thấu vào da thịt, nhẹ rạch một cái, máu tràn ra, bốc một luồng khối xanh, sau đó máu không nhỏ xuống mà từng giọt chậm rãi bay lên.



Ngô Thất kinh ngạc nhìn máu của Phương Khác vừa ra khỏi người đã nhanh chóng bốc hơi, một phần hóa thành khói xanh, chỉ còn lưu lại một phần cực ít. Mà cả đại điện lại nhẹ tỏa mùi hương, thứ gì đó trong máu của Phương Khác được tinh luyện.



Thái A nhắm chặt hai mắt, ngón tay nhảy nhót, tàn ảnh hình hoa sen bay lên. Một đóa hoa sen màu ngân bạch lặng lẽ hình thành, trôi ra từ kẽ ngón tay của Thái A. Xuyên qua tầng tầng liệt diệm, hút lấy huyết dịch nổi trên không. Hoa sen chậm rãi chuyển động, huyết dịch không ngừng chảy vào.



Theo tốc độ máu chảy, sắc mặt Phương Khác càng lúc càng tái trắng, một luồng rét lạnh cực độ dần xâm chiếm y.



Trong đầu vụt qua ngàn vạn suy nghĩ, y vậy mà lại giao mạng vào tay Thái A… Loại tín nhiệm này bắt đầu từ lúc nào? Có lẽ là vì nếu Thái A muốn giết chết y thật quá dễ dàng.



Ngô Thất nhìn máu Phương Khác vẫn nhỏ, cùng sắc mặt tái nhợt, không còn khẩn trương như trước, thần sắc đạm nhạt rũ mắt xuống. Khí thế sẵn sàng chờ phát đã biến mất. Hắn đã xác định, trận này là do Phương Minh Viễn thiết lập. Một luồng ám hương phiêu tới, trong đó có một vị là Côn Luân chí bảo, một chút tinh hoa thiên địa lưu lại từ thời kỳ thượng cổ. Kết quả lại bị Phương Minh Viễn vô sỉ trộm đi.



Năm đó, Thận Hành nhai là do hắn coi chừng, thế mà Phương Minh Viễn lại vào như chốn không người, chỉ ném ra một cuộn tranh rồi vây hắn trong đó. Phương Minh Viễn chỉ thiếu một bước là đến chỗ động phủ của Kế chưởng môn. Hắn từng nghĩ, khi đó Phương Minh Viễn không phải vì không đến được, hay kính sợ, mà vì tinh hoa thiên địa đã đến tay mới dừng bước.



Cho nên chỗ này nếu đã bị Phương Minh Viễn thiết lập, vậy tuyệt đối không thể tổn thương đến tính mạng Phương Khác. Nếu mạng đã không lo, thì còn gì đáng lo nữa?



Hắn tín nhiệm là Phương Minh Viễn, xác định cũng là Phương Minh Viễn, không liên quan đến cái khác.



Thái A như có cảm giác, chậm rãi mở mắt nhìn tia lưu quang nhàn nhạt lóe qua trong đôi mắt ảm đạm của Ngô Thất, sau đó chậm rãi khép mắt lại.



Dần dần, huyết dịch trong hoa sen đã nhuộm được một phần ba.



Ngón trỏ và ngón giữa bàn tay phải của Phương Khác chặp lại vuốt lên chỗ bị thương ở cổ tay, chấm máu nhanh chóng kết thủ ấn. Sau đó hai tay giao nhau kết ra một ấn pháp phức tạp.



Động tác trong tay Thái A giống hệt Phương Khác, động tác của hai người hoàn toàn thống nhất, đường vân máu trên trán chợt ẩn chợt hiện nhấp nhô bất định như đang phối hợp với nhau.
Địa cung bắt đầu lay động, như muốn sụp đổ. Mà sàn thanh thạch giữa năm ngọn đỉnh đã bị đốt ra một hố lớn. Nham thạch trào ra.



Thái A ôm Phương Khác, vung tay thu năm ngọn đỉnh vào túi chứa đồ. Nói với Ngô Thất: “Đi.”



Trở tay một kiếm chém mở cung điện, vọt lên trên.



Ầm ầm. Vô số tiếng nổ vang lên.



Trong địa cung trào lên vô số nham thạch, chỉ một thoáng, mấy cung điện trong địa cung đã biến mất trong nham thạch. Ngũ Hành Thần Hỏa trận nhiều năm trời đã tạo nên ảnh hưởng rất đáng sợ cho nơi này. Trận pháp vừa phá, nhiệt khí hình thành ở đây liền không thể áp chế được nữa, thoáng cái bùng phát lên.



Ở lối vào Trường Thiên Hiệp cốc, mười người Tiêu Xương Thu cùng Hộ Lạc đã chặn mấy vạn nhân mã Thái Hành ba ngày hai đêm. Xác chết đầy đất, họ cũng đã mệt mỏi kiệt quệ. Ba ngày trước Tả Thần Sách Doanh bị vây sát, may mà Tiêu Xương Thu đã phá trận của Phương gia, mới giữ được Hiệp cốc. Hai ngày trước, Vương Dĩ An xả thân liều chết. Nửa ngày trước La Phó nằm liệt dưới đất. Chỉ vì tranh thủ thêm thời gian cho đại quân, họ phải cố sức kéo chân Thái Hành.



Chỉ ngay một khắc trước, mắt thấy Thái Hành sắp đột phá Trường Thiên Hiệp cốc.



Ai biết hào quang lóe lên, dị bảo hiện thế. Sau đó là núi lửa phun trào, khói đen lan tỏa.



Chúc Cố Chi nhíu mày, nhìn nham thạch đang trào đến sau lưng. Hắn phất cờ lên, thu binh.



Mấy vạn tu sĩ đồng thời điều khiển pháp khí bay lên, đông nghìn nghịt tráng lệ vô cùng.



Mà lúc này, ở miệng núi lửa đã trào dung nham, hai bóng đen phóng ra. Bay lướt trên không, sau đó biến mất.



Còn Tuyết Đỉnh sơn dưới chân họ, đã như luyện ngục nhân gian. Nơi dung nham chảy đến giống như cành khô củi mục, khói bụi ngập trời. Trong chớp mắt Tuyết Đỉnh sơn xanh tươi hóa thành một biển lửa. Hào quang ngàn dặm vừa rồi thì đã biến mất.



Liễu Tửu thầm thì: “Về sau chẳng lẽ Tuyết Đỉnh sơn phải đổi thành Hỏa Đỉnh sơn?… Dị bảo đâu?”