Khác Thủ Tiên Quy

Chương 173 : Kết anh 2

Ngày đăng: 09:45 18/04/20


Thái A và Địch lão tổ vừa va chạm đã tách ra, giống như một người nhẹ vươn nắm đấm, người kia nâng kiếm cản lại. Đơn giản như thế, nhẹ nhàng bâng quơ như thế.



Trong mắt Phương Hiền Thanh, là hai người chạm nhẹ, sau đó không có gì xảy ra! Còn chuyện gì đáng kinh ngạc hơn cái gì cũng không phát sinh chứ?



Địch lão tổ vẫn đứng tại chỗ cũ, nhưng thần sắc trên mặt đã biến đổi. Ông tự nhiên biết vừa rồi không phải không có gì xảy ra. Tuy ông chỉ sử ra năm phần lực để thăm dò, nhưng Thái A lại nhẹ nhàng dỡ bỏ lực đạo của ông hơn nữa còn khiến tất cả ba động biến mất trong vô hình.



Cũng vào lúc này, kim đan vốn không ngừng khuếch đại trong người Phương Khác nhanh chóng co rút, còn bắt đầu hấp thu linh khí bên ngoài.



Sau khi tầng mây tản ra, trên không trung xuất hiện một cái vòng xoáy dạng phễu, ngoài ra còn một vòng xoáy khác cũng xuất hiện lấy Phương Khác làm trung tâm, hai vòng xoáy dần ăn khớp cuối cùng hợp thành một luồng lốc xoáy.



Tiếng sấm ầm ầm vang lên, trong phạm vi trăm dặm xung quanh bắt đầu đổ mưa to.



Trong thành Thái An, Hàn Không như có cảm ứng, nhìn Chúc Cố Chi bị cột trên trụ gỗ phơi nắng dưới mặt trời nóng bức, nói với Giang Trầm Chu bên cạnh hắn: “Có người kết anh.”



Giang Trầm Chu chẳng nói đúng sai ờ một tiếng: “Mật thám trong phái đã thanh lý được bao nhiêu?”



Hàn Không lắc đầu nói: “Chỉ bắt được cá biệt mà thôi. Nhưng đều không thể cạy miệng, xương đều rất cứng.”



Giang Trầm Chu nhẹ cười chế nhạo: “Cần gì. Ta đã sớm nói đối phó với người Côn Luân ngươi đừng quá mức phí tâm tư. Dù sao bọn họ sẽ không nói gì hết, trực tiếp ném vào huyết trì bổ sung chất dinh dưỡng cũng tốt, hay ném vào linh khoáng cũng được. Còn có, đối với người Côn Luân mà nói, giày vò cũng vô dụng, bọn họ chỉ biết liều chết kháng cự, hoàn toàn không bận tâm ngược lại còn khinh thường chúng ta. Cách khiến bọn họ cảm thấy thống khổ, chỉ có thể là sỉ nhục.”



“Sỉ nhục bọn họ, không bằng sỉ nhục đồng bạn của họ.”



Hàn Không lặng lẽ đánh giá Giang Trầm Chu, mày nhíu lại.



Giang Trầm Chu mím đôi môi mỏng mà sắc bén, làm như không thấy Hàn Không đang đánh giá, nhẹ giọng nói: “Bàn kinh nghiệm.”



Sau đó phẩy tay, gọi một đệ tử đến: “Phái người đi xem thử là ai đang kết anh. Nếu phát hiện đám Phương Khác, bắt họ, bất luận sống chết.”




Hắn nhìn Địch lão tổ: “Đạo tâm của nhữ đã phá.”



Nói xong hắn giơ kiếm lên.



Con ngươi Địch lão tổ co rút, xoay người muốn chạy, trong chớp mắt, đã biến mất tại đó.



Thái A nhíu mày, một tay che miệng ho. Máu tươi tràn ra từ khẽ ngón tay, sắc mặt càng thêm trắng.



Hắn quay đầu, nhìn hướng Phương Hiền Thanh.



Phương Hiền Thanh run rẩy, cố nén dục vọng chạy trốn. Đáy mắt hắn tràn đầy vẻ không thể tin đối với việc Địch lão tổ bỏ chạy. Phương Hiền Thanh cắn răng, mười ngón tay múa lượn, giây tiếp theo, mặt hắn co rút.



Thái A nhìn không phải là hắn, là Liễu Tửu.



Phù của Liễu Tửu, sắp thành rồi. Một luồng hơi phù khủng bố dần hình thành.



Phương Hiền Thanh cắn chặt răng, thoáng cái trong lòng không biết là tư vị gì. Hắn vừa cảm thấy thầm may vì người Thái A nhìn không phải mình, lại cảm thấy nghẹn khuất vô cùng vì Thái A không nhìn hắn.



Đột nhiên, một bóng người bay ra, nhẹ điểm ngón tay, phá đi hơi phù.



Trên môi Liễu Tửu tràn ra máu tươi, nàng nhìn người đó, lạnh giọng nói: “Diệp Vu Thời.”



Trên phù đạo, lần duy nhất thất bại trong đời nàng, chính là bại cho Diệp Vu Thời. Nhưng nàng chưa từng nghĩ đến Diệp Vu Thời lại dễ dàng nhìn ra khe hở trong phù chú của mình, nhẹ điểm một cái đã phá được phù của nàng.



Phương Hiền Thanh lúc này mới giật mình, thì ra, người Thái A nhìn cũng không phải là Liễu Tửu, mà là Diệp Vu Thời.