Khác Thủ Tiên Quy

Chương 176 : An nhàn thoải mái 2

Ngày đăng: 09:45 18/04/20


“Vậy thì, nhữ sẽ không còn là nhữ, mà là một con rối. Con rối thay thế Thái A kiếm hành tẩu nhân gian. Vĩnh sinh bất bại, vô tình vô cảm, không vướng không bận.” Ngừng một chút Thái A lại nói: “Huống chi, trước khi đúc lại Thái A kiếm chính là kiếm thèm chủ. Hiến tế cho kiếm, chính là dâng hiến thân tâm và linh hồn của kiếm chủ. Một khi làm thế, kiếm chủ sẽ thời thời khắc khắc trôi qua trong khó chịu. Cho đến khi tia thần trí cuối cùng biến mất. Năm đó Cốc Lương Mâu chính là bị kiếm mê hoặc mới trở nên bạo ngược hiếu sát, sau đó dần bị kiếm cắn nuốt mới sớm mất. Mà kiếm này là do một khắc trước khi Cốc Lương Mâu bất chợt tỉnh ngộ bạo nộ mới bẻ gãy.”



Ai biết, tộc Thương Lục lại đúc lại kiếm?



“Còn có một nghi vấn chính là lợi và hại của Sâm La kiếm quyết rốt cuộc là gì? Bọn họ đều che giấu ta, hơn nữa ngăn không cho ta biết, nhưng ta rất muốn biết. Cho nên ta cảm thấy để ngươi nói là tốt nhất. Vì, đây là kiếm quyết ngươi cho ta, không phải sao?” Phương Khác mím môi quay đầu nhìn Diệp Vu Thời một cái, rồi nói.



Thái A thờ ơ đáp: “Người tu luyện Sâm La kiếm quyết, ban đầu tu vi một ngày ngàn dặm. Nhưng đến hậu kỳ, lại gặp phải bình cảnh, tu vi tăng trưởng chậm hơn kiếm quyết khác trên trăm ngàn lần. Một khi đã luyện Sâm La kiếm quyết, thì không thể thay đổi.”



Phương Khác sửng sốt một chút, hỏi: “Có thành công không?’



Thái A khựng một chút mới đáp: “Phàm là người luyện tập Sâm La kiếm quyết, đều đình trệ ở tu vi nguyên anh. Ngô chỉ biết có một người đến được trung kỳ xuất khiếu, người này là Lạc Chính của Côn Luân.”



Trầm mặc rất lâu. Chấn kinh sao? Ngốc lăng rồi sao? Cảm thấy không thể tin sao?



Phương Khác trầm mặc. Y biết tu vi của mình tiến triển hơi bất thường, Sâm La kiếm quyết rất thần bí. Nhưng y chưa từng nghĩ Sâm La kiếm quyết sẽ có vấn đề nghiêm trọng như thế.



Cho dù y từng hoài nghi, nhưng từ lúc y lấy được quyển trục viết đầy Sâm La kiếm quyết của Kế Phục Thành chưởng môn, tất cả nghi hoặc đều bị đánh tan.



Vì y xác định Côn Lăng đạo nhân tuyệt đối sẽ không làm chuyện bất nghĩa hại đệ tử bổn môn.



Kết quả sự thật chứng minh, y nghĩ sai rồi. Vì lúc này y đã ngộ ra Sâm La kiếm ý, tất cả đều đã trễ. Cho nên Kế chưởng môn chỉ là hy vọng trước khi y chìm vào bình cảnh ít nhất có thể đi thật xa?



Mà Diệp Vu Thời và sư phụ, chỉ sợ cũng đã biết từ sớm. Nhưng lại cố ý che giấu y, tránh ảnh hưởng đến đạo tâm của y. Hoặc nên nói là sợ y chịu không nổi đả kích này, ngược lại dẫn đến bình cảnh sẽ đến càng nhanh.
Thái A ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh lam, đôi con ngươi như tử thủy được ánh mặt trời chiếu rọi lấp lánh hơi sáng. Đây là lần đầu tiên hắn nhìn bầu trời, hít thở không khí từ lúc ra khỏi địa cung. Cũng là lần đầu tiên chân chính rời khỏi địa cung từ lúc sinh ra đến mấy ngàn năm sau, nhìn ngắm thế giới này.



“Ngô nên cáo từ nhữ rồi.” Thái A đưa tay ra cho Phương Khác.



Phương Khác vỗ một cái đánh bay tay Thái A, tự đứng thẳng, nhếch môi cười lạnh một tiếng.



Sau đó hai người nhìn nhau, trầm mặc một lát.



Phương Khác nhướng mày khinh thường nói: “Thế nào? Vừa ra khỏi địa cung đã trở mặt không nhận người nữa? Không đuổi theo ta đòi nhận chủ nữa? Bị đánh liền thương tâm rồi, ủy khuất rồi?’



“Nhữ không đánh thắng.” Cho nên sao hắn có thể ủy khuất.



Phương Khác trợn trắng mắt nói: “Vậy ta cũng không thua.”



Con ngươi ảm đạm nhìn Phương Khác, chợt nói: “Trong biển tồn tri kỷ, thiên nhai như láng giềng. Đừng vì lúc chia ly, rơi lệ như nhi nữ.”



“… Ngươi đủ rồi, đừng tùy tiện dùng loạn thơ từ.” Phương Khác co giật khóe môi, nhịn rất lâu phát hiện thế nhưng lại nhịn không nổi. Lúc trước tay y phải tiện thế nào mới có thể mua thơ từ ca phú cho Thái A! Cuối cùng quả nhiên đều báo ứng lên người chính y.



“Cút, cút, cút, tiểu gia mới sẽ không luyến tiếc ngươi.” Phương Khác vung tay, trực tiếp xoay người.



Thái A hơi nhếch môi tạo ra độ cong thành thục. Nhìn Phương Khác và Diệp Vu Thời sóng vai nhau đi xa. Sau đó hắn ngẩng đầu nhìn trời, tiếp theo hắn nên đi đâu? Nhất thời, Thái A có chút hoang mang.