Khác Thủ Tiên Quy

Chương 180 : Chỉ thiếu gió đông 2

Ngày đăng: 09:45 18/04/20


Lúc Thượng Quan Bình Dao ra khỏi phòng Phương Khác thấy được chính là cảnh tượng này.



Thượng Quan Bình Dao đương nhiên nghe được lời chúng nói cũng nhìn thấy mô hình đó. Nàng kinh ngạc nhìn đám hài tử mới lớn, kinh ngạc vì mưu kế nghiêm cẩn của chúng.



Nên nàng bất giác lên tiếng: “Các ngươi có biết bên cạnh Phương Hiền Thanh đó bây giờ có một vị tu sĩ hậu kỳ xuất khiếu không?”



Vương Lạc Dương bị nàng đột nhiên lên tiếng dọa nhảy dựng, đợi sau khi thấy là Thượng Quan Bình Dao thì lạnh nhạt hành lễ vấn an.



“Kiến quá Thượng Quan sư thúc. Đệ tử không biết tin này.” Nói xong Vương Lạc Dương phất tay,trực tiếp hủy đi bản đồ trên đất.



Hách Liên Đồng kinh hô ra tiếng, muốn ngăn cản nhưng đã muộn.



Vương Lạc Dương cản lại tay Hách Liên Đồng: “Gió đông mượn không thành. Thứ này vô dụng, cần đẩy đổ toàn bộ rồi làm lại.”



Nói xong nó nho nhã nói với Thượng Quan Bình Dao: “Đa tạ sư thúc cho ta biết, nếu không chúng tôi sẽ trở thành kẻ đàm binh trên giấy, khoe khoang khoác lác.”



Mắt Thượng Quan Bình Dao loe lóe, cười dịu dàng hỏi: “Nếu đẩy đổ làm lại, các ngươi sẽ hành sự thế nào? Làm sao giết Phương Hiền Thanh.”



“Trước tiên chúng tôi phải biết khi nào Phương Hiền Thanh ở một mình. Hắn ta tuy đã tích cốc nhưng rất yêu linh trà. Trà mật tư khổ của Cổ Sát Tự cực kỳ nổi tiếng, nhưng chỉ có ở một gian trà lâu trong khu mua bán. Hắn uống trà chỉ thích ngồi ở nhã gian có cửa sổ. Rất thích sạch sẽ, không thể chịu nổi trên y phục có chút vết bẩn nào. Thuận tay phải, trong ủng giấu thanh đoản kiếm ngũ phẩm… rất thích phí lời.”



Từng mục từng mục liệt ra, càng nói Thượng Quan Bình Dao càng kinh ngạc.



Nàng nhìn Dư Sùng Lễ, thiếu niên hơi mập lại có vẻ khó ưa này đang bấm tay tính toán, thần sắc cực kỳ nghiêm túc, khiến tướng mạo vốn không được yêu thích lại tạo cảm giác như bùng sáng. Người nghiêm túc luôn đẹp đẽ.



… Thượng Quan Bình Dao nhếch mày nở nụ cười cực kỳ mỹ lệ.



“Ta muốn giết chết Phương Hiền Thanh, các ngươi nguyện ý nghe theo lệnh ta hành sự không?” Nói ra cực không đáng tin, nhưng Thượng Quan Bình Dao cảm thấy kế hoạch của những hài tử này có tỷ lệ thành công cao hơn nàng. Vì ít nhất nàng không biết Phương Hiền Thanh thích đi đường bên phải, bước chân vừa khéo rộng nửa mét.



“Vị sư thúc này, sửa lại một chút. Không phải nghe mệnh lệnh của ngươi, là phối hợp ngươi.” Hách Liên Đồng trực tiếp ngắt lời Thượng Quan Bình Dao, ngữ khí rất lạnh nhạt.


“Sư điệt kiến quá Trịnh sư bá.” Phương Khác mím môi cười cười.



Trịnh Trường Thiên vỗ vai Phương Khác nói: “Sư điệt ngươi không giống vị sư phụ giương nanh múa vuốt của ngươi lắm, cũng không giống cha ngươi, không tồi không tồi. Đi! Đi uống vài ly với sư bá.”



Nói rồi kéo Phương Khác đi vào trong.



Diệp Vu Thời đi theo, lại bị Trịnh Trường Thiên ngăn cản: “Diệp tiểu tử đi theo làm gì? Không lẽ ta sẽ ăn sư đệ của ngươi hay sao? Đi, đi đi, đi bù vào khoảng trống trên cửa thành. Uống rượu với ngươi không có ý nghĩa, tâm nhãn quá nhiều.”



Diệp Vu Thời thở dài nói: “Trịnh sư bá thật bất công, không phải là sợ sư điệt sẽ uống mất hảo tửu ngài cất trữ sao?”



“Hừ! Ngươi đó là uống sao? Hả! Hả? Lão tử chỉ có chút rượu đó, nói cho ngươi rót một bình, kết quả ngươi lấy bình gì? Bình rượu trong túi cơm bình rượu! Rượu trong hầm của lão tử bị tiểu tử ngươi lấy sạch! Biến sang một bên, ta uống rượu với Phương sư điệt, liên quan gì đến ngươi!” Trịnh Trường Thiên vung tay lớn tiếng nói.



Chọc mọi người cười vang ha ha, bọn họ tự nhiên nhớ tới mấy lần thống soái nhà mình đánh cược với Diệp Vu Thời, sau đó mỗi lần đều thua thảm.



Diệp Vu Thời nhẹ cười, chỉ là đôi mắt trực tiếp nhìn Phương Khác.



Phương Khác quẫn bách, bây giờ y đã hiểu số rượu của Diệp Vu Thời từ đâu mà đến rồi.



Phương Khác mỉm cười, nói với Trịnh Trường Thiên: “Trịnh sư bá, sớm đã nghe nói rượu chỗ ngài là cực phẩm. Sư điệt đây nóng lòng lắm rồi.”



“Tốt, chúng ta mau đi thôi.” Trịnh Trường Thiên nhấc Phương Khác lên, thoáng cái biến mất tại chỗ.



Diệp Vu Thời cong mắt, nhìn nơi Phương Khác và Trịnh trưởng lão đi.



“Diệp sư đệ.” Tất Thập Tứ cười hi hi bước tới trước mặt Diệp Vu Thời.



Diệp Vu Thời nhíu mày, nghĩ đến bốn chữ La Thanh gửi đến, chỉ hơi gật đầu tỏ ý, sau đó đảo nhìn xung quanh, nhìn sang Thôi Cát nói: “La Tất đâu?”



“Sư huynh, ta ở đây.” La Tất không biết từ xó nào chui ra. Khổ sở nhìn Diệp Vu Thời, hắn thật khổ mà…