Khác Thủ Tiên Quy

Chương 19 : Thái A Kiếm – Hạ

Ngày đăng: 09:44 18/04/20


Căn phòng tĩnh lặng hầu như không có âm thanh, trên giường là một thiếu niên sắc mặt tái nhợt, trên người đắp chăn mỏng, hô hấp phập phồng rất nhẹ. Nếu lúc này có người dùng linh thức dò xét kinh mạch của y sẽ đột nhiên phát hiện, từ thượng đan điền của y chậm rãi chảy ra tơ mảnh đỏ tươi như máu, những dịch thể dạng tơ máu cực mảnh này chậm rãi trôi trong kinh mạch, kinh mạch vốn tổn thương nghiêm trọng dùng tốc độ mắt thường thấy được dần hồi phục, linh lực oánh bạch chảy ra ở hạ đan điền cũng bắt đầu tăng nhiều, sau đó vận chuyển. Mà những đường tơ như tơ máu kia lại đột ngột biến mất.



Phương Khác trợn mắt, nhìn trần nhà bằng gỗ, đờ cả người. Thái A gì đó biến mất rồi sao? Y ngẩn cả ra, Thái A, y chỉ biết Thái A là một thanh kiếm, một thanh kiếm trong truyền thuyết. Cái tên tội phạm dụ bắt đó nói hắn là Thái A? Hồi lâu, Phương Khác mới đứng lên, đi tới cạnh Diệp Vu Thời đang ngồi bên bàn tròn.



Diệp Vu Thời ngồi trước bàn, thần tình cực kỳ chuyên chú, tay cầm phù bút.



Phương Khác bước nhẹ hơn, gần như liễm khí nhìn động tác của Diệp Vu Thời.



Diệp Vu Thời sắn một bên tay áo, tay kia cầm phù bút phiếm ngân quang. Nếu nhìn kỹ, sẽ phát hiện Diệp Vu Thời chỉ cử động cổ tay, mà thân thể thì bất động. Trên giấy phù màu vàng là những phù văn lưu loát phức tạp, lóe ánh sáng màu lục nhạt.



Phương Khác ngẩn người nhìn Diệp Vu Thời, dường như trong mắt hắn chỉ có phù bút trong tay và giấy phù bên dưới, con ngươi hẹp dài tràn đầy chuyên chú, môi nhẹ mím, không như bình thường luôn mang theo nụ cười mỉm nhàn nhạt nữa, chỉ có bình tĩnh.



Chuyên chú và bình tĩnh cực độ. Lúc này toàn thân Diệp Vu Thời tỏa ra một loại khí thế, những đường nét mảnh dài màu lục nhạt dưới ngòi bút kéo dài tạo thành phù văn mỹ lệ mà thần bí không ngừng phủ đầy giấy phù.



Bùa chú mà Phương Khác từng thấy có hạn, nhưng trong [Phù lục tường giải] cũng chưa từng thấy loại phù văn phức tạp thế này, còn cả bút pháp lưu loát này nữa.



Bút lượn như long xà, nhẹ móc một cái ưu nhã, ngòi bút chợt khựng lại. Phong phù, kết bút. Lục quang chợt lóe lên, sau đó ảm đạm, bùa chú đã chế thành.



Phương Khác khựng lại, y đột nhiên phát hiện y không nhìn thấu được người trước mặt, vốn y cho rằng ít nhất hiện tại mình cũng là người hiểu Diệp Vu Thời nhất, nhưng y chưa từng biết Diệp Vu Thời biết chế bùa chú, hơn nữa kỹ thuật tuyệt đối rất cao.



Diệp Vu Thời nhẹ thở ra, buông bút nói: “Hiện tại cảm thấy sao rồi?”



“Ừ, cảm giác tốt lắm.” Phương Khác cảm nhận một chút, giật mình nói, hình như y lại sắp đột phá rồi.



Diệp Vu Thời ấn lên cổ tay Phương Khác, linh thức nhẹ dò rồi rút ra. “Ngươi.” Diệp Vu Thời khẽ híp mắt.



Phương Khác nhìn vẻ mặt Diệp Vu Thời, không biết sao lại cảm thấy căng thẳng.
Đương nhiên, mấy cái này đều được viết trong sách.



Theo sự hiểu biết do chính Phương Khác tiếp xúc, Diệp Vu Thời rất hung, hung với kẻ địch, càng hung với bản thân. Có thể thấy được từ vết thương gần như xuyên thấu do Diệp Vu Thời gây ra và [Thuật Hải Thần] Tả Khâu thi triển sau đó, cùng với tử trạng thảm thiết của hai người kia.



Phương Khác hoàn hồn, phát hiện ánh mắt Diệp Vu Thời nhìn mình khá phức tạp. Sao thế? Phương Khác nghi hoặc, y có nói gì đâu.



Phương Khác không biết, ngay vừa rồi trong mắt y đã lộ ra sự tán thưởng không hề che giấu dành cho Diệp Vu Thời, còn cả thiện cảm.



Sự tán thưởng và thiện cảm này khiến Diệp Vu Thời nghi ngờ. Theo lý mà nói, cho dù Phương Khác không ghét hắn thì cũng không thể tán thưởng.



“Thái A là một thanh kiếm lưu truyền từ thời thượng cổ. Tu chân giới có năm dạng linh khí vô phẩm, gọi là vô phẩm vì chúng đã vượt qua cấp bậc của linh khí. Trong năm loại linh khí vô phẩm này có hai thanh kiếm, một thanh tên là Thái A, một thanh tên là Thuần Quân. Đều là danh kiếm thời kỳ thượng cổ. Thái A, kiếm dài hai mươi mốt tấc ba phân, chí tôn chí quý, nhân thần đều kính.”



Phương Khác nghiêm túc lắng nghe.



“Cho đến năm ngàn năm trước, cuộc chiến ba châu. Cốc Lương Mâu dẫn tu sĩ nhân tộc hoành hành hai châu yêu ma, dương danh thiên hạ. Kiếm trong tay ông chính là Thái A. Sau đó Thái A được lưu truyền trong tộc Cốc Lương, mãi đến ba ngàn năm trăm năm trước, yêu ma lại liên hợp lần nữa, tộc Cốc Lương bị diệt sạch, năm vạn tộc nhân không còn ai sống sót. Thái A bị gãy, sau đó không còn cái tên Thái A nữa. Đây là điều viết trong điển tịch, mà về sau không còn tin tức gì về Thái A, có người hoài nghi Thái A đã biến mất khỏi dòng chảy lịch sử.”



“Thái A gãy rồi?” Phương Khác kinh ngạc khó hiểu.



“Ừ.” Diệp Vu Thời gật đầu.



Vậy Thái A mà y đã thấy là gì?



“Vậy Thái A có linh kiếm không?” Phương Khác lại hỏi.



“Không thể, Thái A kiếm bị gãy, cho dù có linh kiếm, thì cũng biến mất.” Diệp Vu Thời nói rất khẳng định.