Khác Thủ Tiên Quy

Chương 191 : Thành phá 3

Ngày đăng: 09:45 18/04/20


Đã qua một ngày đêm, thái dương chính ngọ ngày đông chiếu rọi mặt đất.



Trên cửa thành cao to cổ xưa, đám người Khổng Du Thanh đã xuống khỏi cửa thành cống hiến một phần sức lực truyền linh lực. Phương Khác một mình ôm kiếm mà đứng, từng cơn mưa tên phủ trời phủ đất mà đến, tường thành nguy nga cao đến trăm trượng bị bao trùm bên trong. Trên lá cự phù màu vàng cao tận mây gợn từng đợt sóng.



“Có chút bất thường.” Mục Ảnh đứng trên chiến xa trên không, nhìn Phương Khác nói. Chậm rãi hao thời gian như thế, cự phù sớm muộn cũng tiêu sạch linh lực, nhưng…



“Tại sao Côn Luân muốn tận lực kéo dài thời gian? Trong Cửu Châu Côn Luân tuyệt không có viện binh.” Ánh mắt Mục Ảnh trở nên sâu thẳm, chân mày nhíu lại.



“Vậy bọn họ đang đợi cái gì?”



Mọi người Thái Hành trầm mặc xem như trả lời.



“Bên Hàn Không truyền tin tức tới, cửa đông chỉ có binh lực không đến vạn người.” Lúc này sắc mặt Liễu Tửu có chút khó coi, nói.



Cho nên chỉ với một lá phù, đã cản hơn mười vạn binh lực của họ bên ngoài sao?



Mục Ảnh nhíu mày lạnh lùng nói: “Bọn họ muốn đợi cái gì không quan trọng, chỉ cần khiến họ không đợi được là xong.”



Nói rồi, Mục Ảnh vung tay, trống trận trên chiến xa được gõ vang, tiếng thùng thùng chấn điếc tai.



Quân đội Thái Hành lại hành động.



Cung tiễn thủ nỏ lũ lượt lui ra khỏi đội hình, tu sĩ trên mặt đất thì nhảy vọt lên, từ góc độ Phương Khác nhìn đến, giống như một dòng thác màu bạc thật lớn từ trên đất được người dấy lên, lơ lửng giữa không trung. Dưới ánh dương rực rỡ, phản xạ ra tia sáng chói mắt.



Mười vạn đại quân hội tụ lại, soạt soạt xếp thành bậc thang.



Cuối cùng hóa thành một hình bát quái giữa không.



Liễu Tửu cầm cờ dung nhập vào đội quân, gần vạn lá cờ phác thảo ra hình dạng của ngũ hành bát quái đồ.



Trống điểm càng thêm sục dôi dồn dập.



Nơi cao nhất của bát quái đồ, chỉ có một mình Mục Ảnh đứng. Ông đứng trên chiến xa, cầm thanh trường thương đứng sừng sững.



Vẻ mặt Phương Khác bắt đầu ngưng trọng.



Đại trận trước mắt vô cùng xa lạ, cũng là lần đầu tiên y thấy. Nhưng y đã từng nghe qua trận này, phái Thái Hành sở dĩ lấy hình bát quái làm ký hiệu, chính là vì trận này. Hơn ba ngàn năm trước, phái Thái Hành nhờ vào trận này, phá được trăm vạn đại quân của yêu ma tu, dùng thắng lợi áp đảo xác định cơ sở một trong ba đại môn phái trên đại lục Cửu Châu.
“Hai ngày rồi?” Tả Khâu ngồi khoanh chân trên bồ đoàn, một tay nhẹ ấn lên chỗ hốc mắt trống rỗng, nhàn nhạt hỏi. Hắn vừa tỉnh khỏi nhập định.



Thế cục như vậy, nhưng Tả Khâu không hề gấp chút nào, ngược lại bắt đầu nhập định tu luyện. Cứ như tất cả đều nằm trong tầm khống chế của hắn.



Chính vì thế, sau khi đệ tử Thái Hành biết được, càng thêm ngưỡng mộ cuồng nhiệt.



Giang Trầm Chu gật đầu nói: “Còn kém một canh giờ nữa là đủ hai ngày.”



Nghĩ nghĩ Giang Trầm Chu lại nói: “Mộc trưởng lão tấn công Tả Long Võ quân tại Tân thành đã tan tác toàn quân, hai vị phong chủ Côn Luân chết. Mà Hữu Thần Võ quân lúc này chắc cũng rất cố sức, cho dù có ngũ đại trưởng lão tọa trấn.”



“Ta nói ba ngày, là trong ba ngày phá Thần Sách Doanh. Bên Tân thành không cần nghĩ đến. Ngươi nói, tại sao Côn Luân muốn bày chiến thuật kéo dài. Nếu họ có viện quân, viện quân sẽ từ đâu mà đến?” Đôi môi đỏ hồng cong lên, nở một nụ cười cực kỳ dịu dàng.



Giang Trầm Chu suy nghĩ một lát, nói: “Thiên Sơn.”



“Ha.” Tả Khâu không nói đúng sai nhẹ cười một tiếng, hắn đứng lên, đi tới cạnh Giang Trầm Chu, từ cao nhìn xuống Giang Trầm Chu.



Giang Trầm Chu lặng lẽ nhìn Tả Khâu, nhìn thấy trong con mắt còn hoàn hảo của Tả Khâu tràn đầy lạnh nhạt, và sự bình tĩnh gần như lãnh khốc.



“Sai rồi.” Tả Khâu chậm rãi dời mắt, nhìn hướng nào đó.



Giang Trầm Chu nhìn Tả Khâu, chần chừ một lát mới chậm rãi nói: “Thiên Sơn quá lắm chỉ chơi chút trò vặt, không tạo được sóng lớn. Có dã tâm, nhưng không có gan.”



“Không đúng.” Tả Khâu chưa quay đầu, chỉ khẽ lắc đầu.



“Lần này Thiên Sơn… quả thật to gan vọng động… Chúng ta về Ngũ Hành sơn.” Tả Khâu híp mắt lại, ánh sáng dịu hòa từ cửa sổ rọi lên mặt hắn, nhưng ở chỗ con mắt chỉ có bóng âm nhàn nhạt.



Tại điểm cuối liên kết biển trời, một màn chắn màu xanh lam đứng thẳng giữa thiên địa. Phía trên là cấm chế đếm không xuể, theo nước biển dập dờn, cấm chế này cũng cùng nhấp nhô. Nước biển thông qua màn chắn chảy đến một đại lục khác. Mà linh thú cùng người và tất cả những vật thể khác đều bị ngăn cản bên này màn chắn.



Nhưng lúc này trên mặt biển sóng lớn cuồn cuộn có một chiếc thuyền nhẹ đang xuôi theo sóng biển nhấp nhô không ngừng, luôn ở gần sát màn chắn nhưng chưa từng bị nước biển đẩy đi.



Trên chiếc thuyền nhẹ đó, đứng một bạch y nhân.



Người nay ấn một tay lên màn chắn, một tay nhanh chóng tính toán. Miệng thỉnh thoảng bật ra mấy từ phương vị. Kèm với phương vị hắn nói ra, hai người khác lơ lửng trên không đánh ra từng luồng linh quang.



Bạch y nhân này chính là Diệp Vu Thời.