Khác Thủ Tiên Quy

Chương 193 : Núi sông còn

Ngày đăng: 09:45 18/04/20


Mục Ảnh chấn động, quay đầu nhìn về hướng Thái Hành. Dưới sự kinh ngạc ông cứ thế ngây ra tại chỗ. 







Kiếm của Phương Khác đã bị phá cùn, lủng lỗ. Y nhìn biểu tình Mục Ảnh muốn nói gì đó, nhưng còn chưa nói ra. Y đã bịt miệng, ho ra một nhúm máu, ngực đau như muốn nứt, nhưng chỉ cảm thấy khoái ý. 



Gió biển ẩm mặn càng lúc càng nặng, trời đất dao động, ở cuối chân trời xa xa là bạch quang ngập trời chiếu rọi cả thế giới. 



Liễu Tửu kinh ngạc một lát mới nhanh chóng hoàn hồn. 



“Mục trưởng lão, bây giờ chúng ta phải làm sao? Nhanh chóng về Thái Hành sao?” 



… 



“Không về, hôm nay phải giết sạch các ngươi, khí số Côn Luân đã cạn. Đợi diệt Côn Luân rồi, mới giết về Ngũ Hành sơn cũng được.” Đáy mắt Hàn Không đầy huyết sắc. 



Phụng Chi Tiếu cười hai tiếng, tùy tiện rút mũi tên trên vai ra. 



“Vậy sao? Vậy ngươi dám mạo hiểm sao?” 



Dám sao? Mắt Hàn Không cuộn trào huyết sắc. 



“Đại nhân, có mấy đội quân đang đến Mạc thành!” Một người sắc mặt kịch biến, vội vàng nói với Hàn Không. 



Con mắt đầy huyết sắc của Hàn Không nhìn qua, người đó đột nhiên rung lên, cả âm thanh cũng run run. 



“Đi đầu là Hách Liên Thập Cửu còn có La Tất và đám người Thượng Quan… nhân số khoảng năm vạn…” Từng điểm hỏa rốt cuộc cũng nối liền, tuy còn chưa cháy lan đồng cỏ, nhưng là vì một cọng rơm cuối cùng. 



Hàn Không nhìn Mạc thành, không nói gì. 



Sau đó hắn lắc đầu, huyết sắc trong mắt càng đậm. Miệng hắn đầy vị tanh, một chữ nói ra như dùng hết toàn bộ sức lực trong người. 



“Lui.” 



Mấy phiến mây đen thật lớn tản ra bên ngoài Mạc thành, gió biển ẩm mặn cùng với bạch quang đột nhiên xuất hiện cuối chân trời. Giống như bình minh lại đến. 


Hàn Không nhíu mày, cúi đầu lại thấy Giang Trầm Chu dùng mũi giày viết một chữ Hòa trên mặt đất. 



Sau đó Giang Trầm Chu bỏ đi, Hàn Không nhẹ lau đi chữ đó, hơi nghiêng đầu, chỉ thấy từ xa Mục Ảnh đang nhìn sang bên này, mắt hai người giao nhau, Mục Ảnh vội vàng bái lễ rồi đi. 



… 



Trong hai hòn đảo bị Điền Thanh Quang chiếm lĩnh có một hòn đảo tên là Mặc Tâm, lúc này đám người Điền Thanh Quang đang ở trên hòn đảo đó. 



Điền Thanh Quang cầm một bức thư, đi qua đi lại nhưng vẫn chưa hạ được quyết tâm. 



Sắc mặt hắn rất tái, đáy mắt tràn đầy hoảng sợ. Theo kế hoạch, lúc này hắn nên toàn lực tấn công Thái Hành, nhưng có một nửa binh lực bị hắn phái đi làm chuyện khác. Chính vì thế mà trong ba ngày này, hắn chỉ mới lên đảo chứ chưa lên đất liền. 



Ti Lan bước vào doanh trướng, trực tiếp đứng trước mặt Điền Thanh Quang đưa tay ra. 



“Lấy ra.” 



Điền Thanh Quang đáng thương nhìn Ti Lan, nhưng không giao thư ra, hắn nói: “Tin tức này nếu truyền về có phải sẽ dao động quân tâm không? Côn Luân bây giờ… còn nữa, ngay cả hạc giấy cũng vô pháp phát ra… liệu có…” 



“Không thể.” Ti Lan chém đinh chặt sắt nói, sau đó lại nhíu mày, tên Điền Thanh Quang này rành rẽ trận pháp nhưng hành sự lại quá thiếu quyết đoán, Diệp Vu Thời vừa gặp chuyện hắn đã như mất đi xương sống. 



“Vậy thư này…” Điền Thanh Quang do do dự dự nhìn Ti Lan. 



“Nếu bọn họ không biết mới sẽ hỏng chuyện.” Ti Lan trực tiếp ngắt lời Điền Thanh Quang, giật thư nói: “Thư này trực tiếp để ta đưa vào tay y, an toàn hơn, hiện tại ta liền xuất phát, chuyện tìm kiếm trên biển không được ngừng, nhưng công đánh Thái Hành cũng rất quan trọng.” 



Điền Thanh Quang gật đầu đáp lời, đây là cách làm thỏa đáng nhất, dù sao Ti Lan đủ nhanh, ủng của nàng là vạn lý tốc hành. Hơn nữa nếu có nàng tình trạng bên này có thể được phản ánh tỉ mỉ hơn tới bên đó. 



… 



Một ngày sau. 



Nụ cười trên mặt La Tất chậm rãi nhạt đi. 



Hắn lạnh giọng nói: “Đại sư huynh mất tích, nghĩa là sao?” 



Mà bên cạnh, Phương Khác vốn vì gặp được Ti Lan mà có vẻ vui mừng giờ đã không còn biểu cảm gì, nhìn không ra chút cảm xúc nào, con mắt luôn sáng tỏ lúc này chuyển thành màu mực thâm trầm.