Khác Thủ Tiên Quy

Chương 198 : Vào hũ 1

Ngày đăng: 09:45 18/04/20


Điền Thanh Quang lại bắt đầu đi qua đi lại, tới tới lui lui khiến tiểu đệ tử của hắn là Điền Thanh Diệp choáng muốn xỉu. 



Lúc này Phương Khác có lẽ đang một mình ở trên đảo Loan Nguyệt, vốn Phương Khác đến đây hắn cho rằng hắn có thể thở phào nhẹ nhõm, ai biết còn chưa thở nhẹ nhõm được mấy ngày gánh nặng trên vai hắn lại tăng thêm vài phần. 



Bọn họ nói cho cùng chỉ là tư quân của Diệp Vu Thời, sau khi Diệp Vu Thời mất tích có thể nói là đàn long mất đầu. Nhưng cho dù là ma tu trên đại lục Hoang Mạc cũng biết Tụ Linh các và họ là minh hữu thân mật không kẽ hở, Phương Khác tài trợ cho họ rất nhiều vật tư, vì thế Phương Khác vừa đến, mọi người gần như có lại xương sống. 



Nếu Phương Khác cũng như Diệp Vu Thời chìm vào đó… hậu quả, Điền Thanh Quang không dám tưởng tượng. 



“Sư phụ, nếu không chúng ta cũng đi đi?” Điền Thanh Diệp nói. 



Điền Thanh Quang dừng bước, cười khổ: “Ngươi cho rằng chúng ta muốn đi là có thể đi sao?” 



Cộng thêm một vạn người của Ti Lan, tuy họ có hơn hai mươi vạn binh lực, nhưng chủ yếu nhất là trong quân không có thống soái. Điền Thanh Quang tự biết rõ mình, hắn luyện chế bàn trận bố trận có lẽ không tồi nhưng muốn hắn dẫn binh thì vạn vạn không thể. Bọn họ đoạt được mấy hòn đảo từ tay Thái Hành, là vì Diệp Vu Thời sớm đã dặn dò tốt hơn nữa còn có Ti Lan ở cạnh hiệp trợ. Hiện nay chỉ thủ mấy hòn đảo này mà hắn đã có hơi lực bất tòng tâm. Vì thế, họ căn bản không thể viện trợ cho Phương Khác. 



Mấy hôm nay nhìn hành động của Thái Hành, hắn càng nhìn tâm càng lạnh. Đảo Loan Nguyệt có trọng binh phòng thủ. Tình hình này, ai cũng biết đây là cạm bẫy quang minh chính đại chỉ chờ Phương Khác rơi vào. 



Hiện nay xem như Phương Khác đã chui vào bụng địch rồi. 



… 



Lúc này trước mắt Phương Khác đang ở trong bụng địch, xuất hiện một người quen cũ. 



Phương Khác ngừng động tác rót rượu, mấy vị tản tu khác ngồi cạnh bàn sắc mặt bất biến lũ lượt đứng lên. Uy áp của tu sĩ nguyên anh khiến mấy người này bị dọa. Trước mặt là một nam một nữ chậm rãi đi tới, hai người có dung mạo như nhau, uy áp là do nam tử phát ra. 



Mấy vị tản tu thấy ánh mắt nam tử, thi nhau nhìn sang Phương Khác. Sau đó cực có nhãn lực rút lui hết. Vốn họ cũng chỉ là bình thủy tương phùng, nói chuyện nhiều thêm vài câu mà thôi. Nếu vì người này mà chọc đến tu sĩ nguyên anh thì không đáng. 



Vì uy áp, tửu lâu thoáng cái an tĩnh. Trong thoáng đó, cái bàn của Phương Khác liền trống chỗ. 
Phương Khác nhàn nhạt đáp: “Bí cảnh hay không bí cảnh ta không biết, chỉ là nếu đỉnh này thật sự tồn tại, vậy thì nên là chín đỉnh chứ không phải một.” 



Trong lúc nói chuyện, mọi người đã đến hải vực đó. Nhưng chỉ đến được biên giới mà thôi, không dám quá mức tiếp cận vị trí cụ thể của đỉnh sinh khói. 



Vì khi đỉnh sinh khói xuất hiện, tất cả trên mặt biển sẽ bị nuốt vào, bao gồm phi điểu trên không. 



Tất cả mọi người đều quan sát mặt biển tĩnh lặng, yên lặng chờ đợi khói đen bốc lên. 



Thật lâu, lâu đến mức mặt trời lặn xuống, mặt biển vốn nên tối thui, nhưng lúc này lại được đèn hiệu nổi lên khắp nơi chiếu sáng. 



Cuối cùng có người kinh hô một tiếng: “Mau nhìn đáy biển đó là gì!” 



Chỉ thấy trong mơ hồ có một luồng khói xanh từ đáy biển chậm rãi bốc lên. 



Cùng lúc này, thuyền được mọi người thôi thúc chậm rãi tiếp cận chỗ khói xanh tỏa ra. 



Giang Trầm Chu và Hàn Không đúng lúc đứng trên con thuyền gần khói xanh nhất. 



Giang Trầm Chu quay đầu nhìn những con thuyền đang chậm rãi tiếp cận xung quanh, nhàn nhạt nói: “Những người này quá cản trở, không bằng hiện tại giải quyết luôn cho xong.” 



Mắt Hàn Không trầm xuống, lạnh giọng nói: “Ngươi là muốn đẩy bọn họ đứng đối địch với Thái Hành sao?” 



Sắc mặt Giang Trầm Chu khẽ biến, chậm rãi nhìn Hàn Không nói: “Ngươi biết rõ ý của ta không phải vậy. Phương Khác và Thương Nhược Tuyết kia lúc này chắc đều có mặt, lúc này còn không ra tay, đợi bọn họ ra rồi chúng ta mới động thủ, ta sợ Thương Nhược Tuyết sẽ biến thành phiền phức lớn.” 



“Ngươi lo quá rồi.” Hàn Không thờ ơ nói.