Khác Thủ Tiên Quy

Chương 202 : Thế giới trong đỉnh 2

Ngày đăng: 09:45 18/04/20


“Trận bị phá rồi?!” 



“Mau! Chúng ta mau rời khỏi đây!” 



Các tản tu đã nhếch nhác không chịu nổi đều phóng ra pháp khí điên cuồng muốn thoát khỏi hải vực này. Trên hải vực này đã tổn thất không ít tu sĩ. Nhưng vẫn có một vài người, nhìn chằm chằm đáy biển cuộn trào, muốn vào bí cảnh trong tưởng tượng của họ. Chỉ vì một phần cơ duyên, chỉ có người đã vào thế giới trong đỉnh được gọi là bí cảnh kia mới hiểu, bí cảnh này căn bản không có bất cứ cơ duyên nào, chỉ là một vùng đất chết mà thôi. 



Phương Khác cõng Diệp Vu Thời đứng lặng tại chỗ. Vì đã trễ, trận pháp bị phá quá trễ, lúc này bất luận có chạy thế nào cũng không thể tránh khỏi đỉnh sinh khói. Tu sĩ kỳ hợp thể đều không thể chạy thoát, huống chi là họ. 



Phương Khác nhìn trung tâm trận chiến. 



Trí Tiêu, Mai Hân sóng vai mà đứng, đối diện họ là Phùng Sinh và hơn ngàn tu sĩ Thái Hành sau lưng Phùng Sinh. Ngàn tu sĩ đó dẫm lên âm dương thái cực đồ thật lớn được phủ trên mặt biển. Âm dương thái cực đồ to lớn đó đang kêu gọi âm dương thái cực đồ nhỏ sau lưng Phùng Sinh. 



Sắc mặt Trí Tiêu không đổi, nhưng trên người dính máu, mà trên đầm lụa trên người Mai Hân bị máu thấm ướt dán vào người. Cánh tay cầm kiếm của Phùng Sinh bị chặt bỏ từ khuỷu. 



Duy chỉ có mình Thái A cầm một thanh trường kiếm, đứng ngoài vòng chiến của ba người. Thái A như có cảm giác gì chuyển đôi mắt đen kịt nhìn sang hướng Phương Khác, rõ ràng là khoảng cách cực xa. Nhưng đôi mắt ảm đạm không ánh sáng đó lại như ở gần ngay trước mặt, một thân huyền y phần phật trong gió đối chọi cường liệt với mái tóc màu bạc, trầm mặc mà sắc bén, như một thanh kiếm bình thường được che phủ đi tất cả mũi nhọn. Nhưng người biết nhìn kiếm vừa nhìn sẽ biết kiếm này sắc bén vô cùng. 



Hắn nhìn Phương Khác một cái, rồi dời đi nhìn chằm chằm phía Thái Hành. 



Phương Khác chậm rãi dời tầm mắt, thuận theo đường nhìn của Thái A, chân mày dần nhíu lại, trong đám đông tu sĩ Thái Hành cũng có một nam tử tóc màu bạc, nam tử tóc màu bạc đó đờ đẫn bị xích lại, một thanh đại đao gác trên cổ, máu chảy xuống nhiễm đỏ y sam màu trắng của hắn. 



“Người đó chính là yêu tu của tộc Thương Lục?” Phương Khác mỉa mai, sau đó cười lạnh nghiến răng nghiến lợi phun ra mấy chữ: “Bạch nhãn lang, bạch nhãn lang nuôi uổng công.” 



Người này chính là nguyên nhân tại sao Thái A sẽ đứng ngoài vòng chiến. Vì người này là chấp niệm của Cốc Lương Thương. Trước mắt Phương Khác hiện lên bộ dạng Thái A ngẩn ngơ rơi lệ. 



Phương Khác vừa dứt lời, Thái A như nghe thấy được lại nhìn về bên này một cái. 



“Hắn chỉ là kiếm linh mà thôi.” Diệp Vu Thời nhàn nhạt nói, trước khi Phương Khác lên tiếng lại nói: “Sao hiểu được nhân tâm khó dò. Yêu tu đó bị nhốt trong huyết trì mấy năm, sớm đã bị thẩm thấu không còn ra hình người. Hiện nay chẳng qua chỉ là một con rối của phái Thái Hành thôi.” 




Diệp Vu Thời lắc đầu, cười không nói, chỉ là nhẹ điểm ra, mấy đóa Băng Lưu Diệm xoay chuyển va lên âm dương bát quái. 



Từng luồng linh quang liên kết với nhau, ánh lên đường vân phức tạp. 



Oành! Tiếng nổ chấn điếc tai, khí dâng lên đợt sóng lớn. 



Âm dương bát quái đồ rung mạnh, rồi ngưng trệ như không thể vận chuyển được nữa. 



Phương Khác dừng lại dẫm lên phương vị, sau khi chém chết hai người thì nhìn Tả Khâu nhếch môi cười: “Ngươi sai rồi, Vu Thời không phải trận pháp sư, hắn là phù lục sư.” 



Vừa rồi Phương Khác bước đi như đang phá trận, bước đi như đang tránh né bát quái trong chưởng của Tả Khâu, chẳng qua là đang vẽ phù mà thôi. 



Sắc mặt Tả Khâu không chút thay đổi, hơi thở dài nhìn Phương Khác nói: “Thì ra là thế sao?” 



“Vậy các ngươi vẫn đừng miễn cưỡng là hơn.” Tả Khâu nhẹ liếc Diệp Vu Thời một cái, nhàn nhạt nói. 



Phương Khác nhíu mày, nghiêng đầu nhìn. Trên mặt Diệp Vu Thời hiện lên rặng đỏ không bình thường, một tay che miệng ho lên hai tiếng. 



Phương Khác cong môi, chém kiếm ra, sóng lớn ngập trời, sát cơ tất hiện. 



“Ngươi còn phí lời hơn cả ta.” Phương Khác bình đạm nói, mũi kiếm quét tới, mấy người còn lại đã táng mạng. 



Tả Khâu cười, nụ cười cực kỳ diễm lệ. Thoáng cái, âm dương bát quái trận chuyển thành sát trận. Mà Tả Khâu nhẹ nhàng nhảy lên rồi xuất hiện phía trước Phương Khác. 



Chiến đấu chân chính, hiện tại mới bắt đầu.