Khác Thủ Tiên Quy

Chương 204 : Một kiếm tuyệt sát

Ngày đăng: 09:45 18/04/20


“Bí cảnh mở rồi!” Từ xa truyền đến một tiếng kinh hô, tu sĩ bỏ chạy khắp nơi lại thả chậm cước bộ, thi nhau tụ lại, bọn họ không hiểu, thứ mở ra không phải là cơ duyên mà là tử cảnh. 



Mắt thấy bạch quang ở lối vào bí cảnh khuếch tán càng lúc càng rộng, từ trong bạch quang mơ hồ thấy được một phiến ngân quang chói lóa. 



Phương Khác cõng Diệp Vu Thời, thu lại đài sen còn lại. Dẫm lên mặt biển như mặt gương. Cuồng phong thổi loạn tóc y, y ngữa đầu nhìn Phùng Sinh nhếch nhác liên tục thối lui sau khi Thái A nhập cuộc. Một mình Phùng Sinh căn bản không thể địch lại ba người liên thủ, cho dù ba người kia căn bản không có sự phối hợp gì đáng nói. 



Như vậy xem ra, Phùng Sinh bại là không thể nghi ngờ. Nhưng trên mặt Tả Khâu vẫn không có chút lo lắng nào. Cho dù Phùng Sinh bị một kiếm hấc bay hơn mười dặm, trên mặt hắn vẫn là không mặn không nhạt. 



Phái Thái Hành vẫn còn hậu thủ. Phương Khác nghĩ thế, cúi đầu nhìn bí cảnh dưới chân. Nhưng… Phương Khác nhìn sư phụ tiện nghi nhà mình, nhếch môi cười, y mới không tin vị này sẽ không có con át chủ bài. 



Diệp Vu Thời vẫn luôn nhìn đáy biển, hắn túm tay Phương Khác thấp giọng nói: “Túm chặt huynh, đừng sợ.” 



Phương Khác nhẹ cười: “Sư huynh không yên tâm đệ như thế là không được. Đệ cái gì cũng không sợ, chỉ sợ huynh…” 



Còn chưa nói xong, trên biển dâng lên từng luồng khói đen. Mà trong đó, mặt biển xuất hiện ba cây hương đã điểm, hương nghênh gió thì phồng lên cao hơn ba mét cắm trên mặt biển. 



Phương Khác đã không còn bận tâm truy cứu chuyện xảy ra tiếp theo trên biển. 



Khói đen âm lạnh quấn lên, trong thoáng chốc, thế giới hóa thành một vùng tối tăm. Không kịp làm ra bất cứ phản ứng nào, trước mắt Phương Khác thoáng cái đã đen kịt, cảm giác âm lạnh dính nhớt quấn lên. Ngay cả hô hấp cũng tràn đầy khí âm lạnh và vị máu tanh. Phương Khác thu chặt tay, cảm giác được nhiệt độ trên lưng, nội tâm mới an ổn lại. 



Cũng chỉ một lúc như thế, dị biến phát sinh! 



“Ưm…” Phương Khác cắn răng rên nhẹ một tiếng, trong đầu vang ầm ầm. Màng nhĩ như bị rách, lỗ tai còn chảy máu tươi đỏ. Y không biết nên hình dung âm thanh này thế nào, chấn muốn điếc tai cũng không thể hình dung. Chỉ cảm thấy thoáng chốc trời long đất lở, như một đợt sóng âm. 



Thức hải đau kịch liệt, như bị nứt ra, sau đó là xoay chuyển, đè ép không điểm dừng. Y cảm thấy được mình đã rớt vào biển, nước biển mặn chát trào vào miệng y. 



Đầu óc Phương Khác thoáng cái mù mờ, cái gì cũng không thể nghĩ, chỉ cảm thấy đau đớn. 



Trong lúc ý thức mơ hồ, một đôi tay lạnh lẽo chậm rãi phủ lên tai y. 



Phương Khác cắn mạnh lên lưỡi, túm chặt tay Diệp Vu Thời, tránh cho hai người bị phân tán trong lốc xoáy này. 



Đột nhiên, tựa hồ nghe được âm thanh quen thuộc của sư phụ tiện nghi nhà y vang lên bên tai: “Trong cửu đỉnh này có lẽ có cơ duyên của ngươi, nhớ kỹ - phải đến tử điện để hậu sinh.” 



Sau đó lực hút của lốc xoáy càng thêm lớn, y chỉ có thể không ngừng chìm xuống… chìm xuống. Ý thức liền tan rã, chỉ có cánh tay túm lấy Diệp Vu Thời càng thêm dùng lực. 



Hoàn cảnh của những người khác cũng không tốt đến đâu. Mặt biển như một cái miệng vô cùng lớn đang mở, hút hết người và vật trong phạm vi ngàn dặm vào trong. 



Nhưng tất cả chỉ diễn ra trong mấy tức, không biết người nào rút ba cây hương ra, thu tay về. Trí Tiêu cúi đầu, mỉm cười, ngẩng đầu. Thái A nhíu mày, dời bước, muốn kéo Phương Khác nhưng chỉ bắt được khoảng không trên biển. 



Mặt biển đã hồi phục bình lặng, bình lặng tuyệt đối. Nơi biển trời giao nhau đã lộ ra màu bụng cá, nghênh đón bình minh, mặt biển nổi lên một ngọn đỉnh thật lớn, trên đỉnh cắm ba cây hương. Tay sờ râu của Trí Tiêu khựng lại, ông nhìn Tả Khâu. Không ngờ ông đã xem thường vãn bối này rồi. Ngọn đỉnh này thế nhưng đã bị Thái Hành nắm giữ. 



“Vạn Phật hương? Xem ra tông môn là quyết tâm rồi.” Mai Hân lạnh lùng nói, sắc mặt đầy bất ngờ nhìn đám Tả Khâu. 



Ba người họ hợp lực, vừa rồi vất vả chống lại lực của cự đỉnh. Mà lúc này vừa thấy được Vạn Phật hương còn có gì không hiểu nữa. Nếu đỉnh này là Định Châu cửu đỉnh, trong đỉnh tràn đầy oán khí và niệm lực. Áp chế lẫn nhau, nhưng vẫn là oán khí chiếm thượng phong. Mà Vạn Phật hương này là dùng tín niệm thuần túy nhất của phật môn đúc thành, trời sinh là khắc tinh của tất cả oán lực. Phái Thái Hành vậy mà có thể lấy ra thứ này, vậy thì họ nhất định đã sớm biết đỉnh này thông với tông môn. 



Lúc trước còn vờ vĩnh mời nàng đến liên thủ với Phùng Sinh ngăn cản Trí Tiêu phá giải cấm chế. Rõ ràng, nàng bị lợi dụng rất triệt để. 



Sát khí khóa chặt trên người Tả Khâu, nhưng khiến nàng bất ngờ là Tả Khâu bị sát khí của nàng khóa chặt nhưng trên mặt vẫn không có chút dao động nào. 



Còn Trí Tiêu sau khi thấy Vạn Phật hương, nhẹ thở dài hầu như không thể nghe, nói: “Thất Phương, ngươi cũng tới rồi.” 



Sắc mặt Mai Hân khẽ biến, nhìn quanh mặt biển một vòng, sau đó nhìn chằm chằm một chỗ nói: “Lão lừa trọc! Nếu ngươi đã đến còn trốn trốn tránh tránh đến khi nào nữa?” 


“Tới.” 



Tả Khâu quỳ trước mặt Phùng Sinh, một thân y sam nhếch nhác không chịu nổi. Trên mặt vẫn còn vết máu do kiếm khí tạo ra. Mặt hắn đầy vẻ hổ thẹn, trong con mắt còn lại chỉ có u quang: “Đệ tử vô năng.” 



Lúc nói ra bốn chữ này, hàn ý sôi sục trong mắt hắn. Khóe môi tràn ra máu, đời này hắn chưa từng thất bại triệt để như thế. Lần này, Trí Tiêu đã dẫm hắn vào bụi đất, còn mượn sự hy sinh của mấy ngàn người Thái Hành dẫm hắn vào bụi đất. 



Phùng Sinh lắc đầu nói: “Là sai lầm của ta… ta thật sự không nên đối kiếm này với ông ta. Nếu ta không chắn kiếm này, ông ta cũng không thể mượn lực đánh lực, thuận thế phá trận pháp. Trí Tiêu này… thật đáng sợ. Đây là một kiếm tuyệt sát.” Tuy nói thế, nhưng có chắn kiếm này hay không làm sao có thể do ông khống chế, nếu ông không chắn kiếm này thì cũng không thể né kiếm này. Chỉ có thể bị Trí Tiêu chém trúng. 



Nói rồi, Phùng Sinh đã đánh một chưởng lên đầu Tả Khâu. 



Gió lốc nổi lên, y bào trên người Tả Khâu phồng lên. 



“Sư tổ!” Trên mặt Tả Khâu xuất hiện vẻ kinh sợ: “Không thể!” 



Phùng Sinh nhìn Trí Tiêu túm lấy Thái A sớm đã không còn bóng dáng, ngay cả đỉnh đó lúc này cũng không còn tông tích, ông chợt cười cười. 



“Tâm cảnh của ngươi, sẽ không sợ tâm ma. Phái Thái Hành liền giao phó cho ngươi. Đừng chối từ. Tĩnh tâm, vận công.” 



“Vâng.” Tả Khâu hơi mím môi, cúi đầu xuống. 



Thân thể Phùng Sinh nhanh chóng co rút, huyết sắc như bị rút sạch, cuối cùng hóa thành một cái xác khô. 



Tả Khâu ôm cái xác khô đó, khóe môi hiện nụ cười âm lạnh. Sau đó chậm rãi hóa thành dịu dàng. Tay hắn chậm rãi sờ lên chỗ sống lưng. 



Xa xa, hai người Hàn Không bị kiếm khí đánh rớt xuống biển đang giãy dụa ngoi lên, tay đánh vỡ tầng băng mỏng trên mặt biển 



Hai người nhìn mặt biển hoàn toàn đổi khác, thật lâu không thể nói gì. 



Uy thế một kiếm, lại uy lực như thế! Dưới tầng băng không ngừng có tu sĩ ngoi lên, nhưng trên biển lớn mênh mông này lại chỉ nhỏ bé như một con kiến. 



Hàn Không xa xa nhìn, trên mặt vẫn mang vẻ kinh ngạc, hắn thấp giọng nói: “Trí Tiêu đó… đã luyện đến cảnh giới thông thiên rồi sao? Phùng Sinh lão tổ thế nào rồi?” 



Giang Trầm Chu sầm mặt, nhìn xác nổi trên mặt biển lạnh nhạt nói: “Vừa rồi sư huynh chẳng lẽ bị mù à? Trí Tiêu quả thật đã đến cảnh giới kiếm ý thông thiên, mà Phùng Sinh lão tổ đang truyền linh lực cho đại nhân. Thất Phương thì không rõ sống chết.” 



“Đại nhân… làm sao đây…” Một tu sĩ nhấp nhô tới trước mặt Hàn Không, mặt đầy vẻ kinh hoảng. Không có tu sĩ kỳ hợp thể kéo chân tu sĩ kỳ hợp thể, bọn họ làm sao có thể công đánh tu sĩ kỳ hợp thể? Vì thế vừa rồi Trí Tiêu muốn đi, bọn họ đừng nói ngăn cản, kiếm mang đầy trời kia khiến họ muốn mở mắt cũng không được. Chỉ có thể bị kiếm khí chấn ra, rơi vào biển. 



Hiện nay trước mặt đã không còn bóng dáng người đó, ngay cả đỉnh cũng không thấy. 



Hàn Không lạnh lùng nhìn qua, lại nhìn mặt biển. Chỉ thấy trên mặt tất cả đệ tử Thái Hành đều lộ vẻ kinh hoảng, thất thố nhìn Tả Khâu. Bọn họ đứng hai bên khe rãnh, quay mặt nhìn nhau, khe rãnh đó cứ thế cắt biển thành hai nửa. 



Hàn Không nhìn tầng băng có vẻ đang dao động, mất khống chế quát lớn: “Mau! Rời khỏi cái khe đó! Mau!” 



Một tiếng ầm thật lớn, tầng băng cuối cùng long ra, nước biển rót ngược vào, đệ tử động tác chậm thoáng cái bị cuốn vào trong. Hàn sương đó không phải là hàn sương chân chính mà là kiếm khí hóa thành, đệ tử bị cuốn vào không kịp phát ra tiếng kêu đã hóa thành một đóa hoa đỏ trên biển rồi lặng lẽ tiêu thất. 



Mọi người cảm thấy hàn ý dâng lên trong lòng, kinh hồn bất định nhìn mặt biển ẩn tàng sát cơ. Tu sĩ kỳ hợp thể quả là khủng bố! 



Mà trước đó bọn họ còn vây khốn ba tu sĩ kỳ hợp thể, trong lòng mọi người có chút hoang mang. Tất cả quá mức huyền ảo. 



Cho đến khi Tả Khâu xuất hiện trước mặt mọi người. 



“Dọn dẹp chiến trường, an trí thi thể. Về phái.” Âm thanh Tả Khâu chậm rãi vang lên, mọi người lập tức như được uống định tâm hoàn. 



Chỉ có Hàn Không nhìn Tả Khâu, bất giác nhẹ run lên.