Khác Thủ Tiên Quy

Chương 211 : Ô Đầu Bạch 3

Ngày đăng: 09:45 18/04/20


Ô Đầu Bạch chết rồi? Ô Đầu Bạch cứ thế mà chết. Toàn thân Khoản Đông Nhiên căng chặt, như lâm đại địch nhìn Diệp Vu Thời. Sắc mặt Thương Nhược Tuyết trong lòng hắn càng thêm tái, nàng thấy Diệp Vu Thời nhìn về hướng họ, trong lòng mơ hồ có chút tuyệt vọng. 







Diệp Vu Thời ôm lấy Phương Khác, nhẹ nhàng nhìn sang bên này một cái. Sát khí âm lạnh ập thẳng vào mặt. Khoản Đông Nhiên cắn chặt môi cắn chặt răng, nhưng hắn chỉ hơi cong người, đầu gối cong lại rồi búng ra ôm Thương Nhược Tuyết chạy về một hướng. 



Hắn sớm đã không còn chiến ý, lúc này chỉ muốn chạy thoát khỏi đây như chó nhà có tang. 



Thương Nhược Tuyết kinh ngạc nhìn hắn. Khoản Đông Nhiên tựa hồ cảm giác được ánh mắt của Thương Nhược Tuyết, hắn chỉ mím chặt môi sau đó không quan tâm gì nữa nhếch nhác chạy trốn. 



Diệp Vu Thời không có động tác gì, hắn nhìn hai người Khoản Đông Nhiên một cái rồi cúi đầu nhìn Phương Khác. 



Khóe mắt Phương Khác tràn ra máu, mắt không tiêu cự đặt ở một điểm nào đó. Sát khí xâm nhập, mắt Phương Khác lúc này có lẽ đã không còn nhìn thấy. 



Hắn hơi chau mày đặt Phương Khác nằm thẳng xuống, nhanh chóng bố trí màn linh lực ngăn cách âm sát, rồi xử lý vết thương trên người Phương Khác. Nhưng phụng nhãn bồ đề đã hóa thành vô số lực chí dương tràn vào nội thể Phương Khác, mà khí âm sát Ô Đầu Bạch rót vào nội thể Phương Khác đã sớm đột phá phong tỏa. 



Vết thương trên người Phương Khác đã bắt đầu khép lại, năng lực lành vết thương của y còn mạnh hơn cả thể tu bình thường. Đây là hiệu quả sau khi những dị bảo của Phương Minh Viễn lưu lại tôi luyện qua thân thể này, kinh mạch trong người cũng thế. 



Nhưng bây giờ, thống khổ của Phương Khác cũng bắt nguồn từ năng lực lành lặn cường đại của y. 



Lực chí dương của phụng nhãn bồ đề và lực chí âm của âm sát không ngừng trùng kích kinh mạch y, sau khi đứt lìa lại lành lặn rồi tiếp tục bị chấn đứt. 


“Ô Đầu Bạch đã chết. Cho ta biết, ngươi đã làm gì?” 



Sau đó một giọng nữ kinh ngạc mà tràn đầy vô tội nói: “Ô Đầu Bạch không phải tự xin vào đỉnh sao? Sao gã lại chết?” 



Sau đó chính là âm thanh thứ gì ném xuống đất. 



Thiếu niên tóc xanh nghe âm thành truyền ra, âm thầm chỉnh lại cả chuyện. Nó cúi đầu, nghĩ nếu Ô Đầu Bạch đã chết, vậy sư thúc tất nhiên không đáng ngại. Nghĩ nghĩ, mái tóc xanh trên vai đập vào mắt nó, nó nhíu mày ghét bỏ nhìn một cái. Hách Liên Đồng không thể giành được công việc này liền tìm vài chỗ phát tiết y như tiểu hài tử. 



Chẳng qua Dương đỉnh kia thời thời khắc khắc đều có người canh chừng, nếu sư phụ ra từ Dương đỉnh tất nhiên sẽ kinh động người trong yêu phủ, quan hệ của họ và Côn Luân vốn đã không ra sao. 



Nghĩ đến thành tựu to lớn của Diệp sư bá và sư thúc ở đại lục Thanh Hoa mà nó nghe được mấy hôm nay, Vương Lạc Dương bất giác cười cười. 



Lại nghe đến cuối, Vương Lạc Dương nhìn ra xa. Nó nghĩ, yêu vương này có hơi do dự thiếu quyết đoán. Biết rõ trong chuyện Ô Đầu Bạch tất nhiên có Lục La xúi bẩy, nhưng hắn vẫn để Ô Đầu Bạch vào đỉnh. Ô Đầu Bạch chết, hắn lại phát hỏa với Lục La, nhưng hỏa này phát chẳng có chứng cứ gì, bị Lục La đôi câu vài lời chặn trở về. 



Đối với nó mà nói, một là đừng phát hỏa, hai là phát tác rồi thì không thể bị dội về. Nếu không về lâu về dài, người dưới trướng làm sao còn chút sợ hãi nào với yêu vương? 



Lúc này, Lục La nhẹ nhàng ra khỏi điện, sắc mặt có chút khó coi. 



Vương Lạc Dương nhìn Lục La đi xa, sau đó chậm rãi thu lại đường nhìn. 



Địch lão tổ sau khi Phương Hiền Thanh chết đã không biết tin tức, ai ngờ ông ta lại đến đại lục Thanh Hoa? Hơn nữa còn bắt tay với Lục La. Nhưng có thể nhờ chuyện này tìm được nơi ở của Dương đỉnh cũng là niềm vui bất ngờ. Nếu không sư thúc ra khỏi đỉnh, đối diện với hai người rình mò kiếm quyết của ngài không phải sẽ là thế đơn lực bạc sao?